CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Lục Kiến Nghi sờ sờ đầu cô bé: “Con bé ngốc này, đối với anh mà nói cho dù em là em gái hay em trai thì anh cũng sẽ luôn yêu thương em như thế.”
Lục Sênh Hạ chớp chớp mắt, một tia giảo hoạt hiện lên trong đáy mắt.

“Nếu như em là em trai thì em sẽ tranh gia tài với anh đấy, anh sẽ chia một nửa cho em sao?”
Lục Kiến Nghi vuốt mũi cô bé một cái: “Chia một nửa cho em không được, quy định của nhà họ Lục là không được chia gia tài, nếu như sau này em tài giỏi hơn anh thì anh sẽ toàn bộ Lục Thị cho em, anh thì nhẹ nhõm khỏi lo nghĩ nữa.”
Anh nói rất nhẹ nhàng bình thản.

Lục Sênh Hạ biết vốn dĩ anh không cần dựa dẫm vào gia tộc, với năng lực của anh rất nhanh chóng có thể gày dựng đế quốc Lục Thị của riêng mình.

Không phải anh cần nhà họ Lục mà là nhà họ Lục cần anh.

“Anh hai, cho dù em là con trai thì cũng không thể vượt qua được anh, nhiệm vụ này e rằng phải để cháu trai của em hoàn thành rồi, em chính là muốn nói cho anh biết theo quy định của nhà họ Lục những đứa con riêng bên ngoài là không thể thừa kế, nếu muốn nhận tổ quy tông thì bắt buộc phải rước cô người tình về đây, Kiều An sinh được một cặp song sinh, nếu anh rước họ về đây thì nhà chúng ta phải sóng gió nổi lên đấy.”

Cô bé nói một cách đầy khổ tâm và lo âu: “Chị dâu tuyệt đối không thể chung sống với Kiều An được đâu, nếu anh rước cô ta về chắc chắn chị dâu sẽ rời khỏi, sau khi trải qua cuộc chiến tranh giành con khốc liệt thì chị dâu sẽ mang đứa cháu gái đáng yêu của em đi, còn những đứa cháu trai tội nghiệp sẽ ở lại đối mặt với bà mẹ kế độc ác, Kiều An vừa nhìn là biết không phải dạng hiền lành, với tâm địa độc ác của cô ta chắc chắn sẽ hãm hại và ngược đãi thằng bé để tranh giành tài sản, chắc anh cũng không nỡ nhìn thấy con trai trưởng của móng bị mẹ kế ngược đãi chứ hả?”
Lục Kiến Nghi cạn lời, trong đầu không ngừng hiện ra những câu chửi thề.

“Em quá giàu trí tưởng tượng rồi đó, ngoại trừ chị dâu của em thì anh tuyệt đối không có người phụ nữ nào khác.”
“Em chỉ đang nhắc nhở anh kẻo anh lại làm chuyện hồ đồ đấy.” Lục Sênh Hạ bĩu môi.

“Anh hai em khôn ngoan tài giỏi như thế sao có thể quyết định hồ đồ chứ?” Lục Kiến Nghi xoa xoa đầu cô bé.

“Thế thì tốt.” Lục Sênh Hạ làm ra một cái mặt xấu.

Cô bé không mong muốn nhìn thấy anh và chị dâu mình lặp lại bi kịch chia ly của năm năm về trước.

Lúc này Hoa Hiền Phương đang ở biệt thự của Hứa Nhã Thanh.

Hứa Kiến Quân vừa mới chia sẻ với cô xong về kỳ nghỉ hè thú vị của mình.

Hứa Nhã Thanh hôn lên khuôn mặt non nớt của Hứa Kiến Quân một cái rồi quay qua nhìn Hoa Hiền Phương: “Hai ngày nay tin đồn tình ái của Lục Kiến Nghi rất sôi nổi, em không bị áp lực nhiều chứ?”
Hoa Hiền Phương nhún nhún vai nói: “Nếu em bị ảnh hưởng thì chẳng phải là trúng kế của người nào đó sao?”
“Cái cô nổi tiếng trên mạng ngu ngốc kia nghe nói là người tình của chú họ Lục Kiến Nghi, cô ta chắc là chán sống rồi nên mới dám bàn tán về chuyện của chúng em.”
Ánh mắt của Hứa Nhã Thanh lướt qua vẻ tức giận.

Hoa Hiền Phương cười nhạt một cái: “Sáng sớm vừa mới trừng phạt cô ta hai mươi roi rồi nhốt lại sám hối, có những người chính là như thế đấy, mới có chút quyền lực đã không biết mình là ai nữa.”
Gân xanh trên trán Hứa Nhã Thanh hơi chuyển động một chút, khuôn mặt anh ta lướt qua một tia sát khí: “Cô ta thích chết thì tiễn cô ta một chặng đi.”
Hứa Kiến Quân ăn một miếng bánh rán rồi hướng mặt lên nhìn Hoa Hiền Phương: “Mẹ, con của Kiều An là em trai của con sao?”
“Không phải, các con của cô ta không có chút gì liên quan đến chúng ta.” Hoa Hiền Phương lắc đầu một cách đầy kiên định.


“Thế có liên quan với bố ma vương không?” Thằng nhóc dường như muốn hỏi đến tận cùng của câu chuyện mới thôi.

Hoa Hiền Phương xoa xoa đầu cậu bé: “Bố ma vương nói không có chính là không có, chúng ta phải tin tưởng bố.”
“Nhưng bố ma vương không nói gì cả, tại sao bố lại không đính chính thế?” Khuôn mặt non nớt của cậu bé cảm thấy có chút khó hiểu, ngoài ra còn kèm theo chút bất mãn nữa.

Đây không phải lần đầu tiên anh và Kiều An xảy ra tin đồn tình cảm, mẹ cậu bé cũng giận hết vài lần rồi, ‘bỏ nhà ra đi’ cũng vì cô ta cả.

Hoa Hiền Phương ôm lấy đôi vai nhỏ của cậu bé: “Chuyện của người lớn, người lớn sẽ tự có cách giải quyết, con nít không được can thiệp nhiều.”
Hứa Kiến Quân chu môi: “Nếu như là bố thì nhất định sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện có đúng không?”
Hứa Nhã Thanh khẽ gật đầu: “Nói thật thì anh ta và Kiều An có mối quan hệ như thế nào, tôi cũng không rõ lắm.”
Mộ Dung Cẩm Lý rất khẳng định nói với anh ta rằng con của Kiều An là của Lục Kiến Nghi.

Anh cũng cảm thấy khả năng này là rất lớn.

Bởi vì Kiều An không thể nào có cái gan lớn như thế mang cái họa lớn như thể đổ lên đầu anh ta, trừ khi cô ta ăn phải gan hùm và chán sống rồi.

Hoa Hiền Phương uống một ngụm trà rồi cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn: “Anh chỉ cần đợi xem Kiều An sẽ giở trò gì là biết rồi, nếu em dễ dàng để người ta cuỗm mất chồng mình thì thật sự quá thất bại rồi đó.”
Hứa Nhã Thanh vỗ vỗ vào vai cô: “Nếu anh ta thật sự ngoại hình với Kiều An và sinh con thì em hãy đi tìm luật sư giỏi nhất giúp em làm thủ tục ly hôn, anh tuyệt đối không để em ở bên cạnh anh ta và chịu thiệt thòi đâu.”
Hoa Hiền Phương cúi đầu xuống, đôi lông mi cong dài trên khuôn mặt trắng ngần của cô bỗng xuất hiện hai cái bóng nhàn nhạt.

“Nếu chuyện này thật sự xảy ra thì tất nhiên em sẽ rời khỏi anh ấy nhưng em vẫn muốn tin anh ấy thêm một lần nữa, hy vọng anh ấy không phụ lòng tin của em.”
Cô nói những lời này nhưng lại không có lòng tin cho lắm.

Cô đang đánh cược.

Đánh cược với sự may mắn của mình và lý trí của Lục Kiến Nghi chứ không phải đánh cược tình cảm của Lục Kiến Nghi dành cho cô.


Tình cảm là một thứ gì đó rất yếu đuối, rất nhỏ bé, nó không thể vượt qua sự hao mòn của thời gian, càng không thể vượt qua những thử thách, thậm chí có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Cô không thể đánh cược lên những thứ biến hóa khôn lường như thế.

Trái tim Hứa Nhã Thanh khẽ nhói lên một cái.

Anh ta biết sau khi có con thì cô không thể hoàn toàn không có mối lo ngại như ngày xưa được, cho dù muốn rời khỏi cô cũng phải suy nghĩ cho các con trước đã.

“Hiền Phương, cho dù có xảy ra chuyện gì thì em cũng hãy nhớ một điều là anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Tay trái của Hứa Kiến Quân nắm lấy tay anh ta, tay phải nắm lấy tay cô: “Con có bố, con không phải là con riêng, mặc dù mẹ và bố không thể chung sống với nhau nhưng trong lòng con, chúng ta mãi mãi là một gia đình, mẹ, ở chỗ bố ma vương là nhà của mẹ, ở chỗ bố cũng là nhà của mẹ, nếu bố ma vương dám bắt nạt mẹ thì mẹ hãy quay về nhà của bố nhé.”
Trong lòng Hoa Hiền Phương hơi lung lay, cô có thể nhìn ra it nhiều các con cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

Điểm đáng ghét nhất của cô gái nổi tiếng trên mạng kia chính là làm liên lụy đến cả Hứa Kiến Quân và Hứa Nhã Thanh.

Cô ôm con trai vào lòng: “Cục cưng, con đừng quan tâm đến những lời bàn tán xôn xao ở bên ngoài, cho dù là bố hay là bố ma vương đều rất thương yêu con.”
Hứa Kiến Quân giơ bàn tay nhỏ bé của mình vuốt mặt cô: “Mẹ, mẹ lo lắng bố ma vương sẽ thay đổi bởi vì bố từng có lịch sử không tốt nhưng con có thể chắc chắn bố sẽ không thay đổi đâu, bố luôn yêu mẹ và yêu con nhưng con không dám chắc bố ma vương liệu có thay đổi hay không, nếu bố ma vương thật sự yêu mẹ thì không nên để xảy ra tin đồn tình cảm với người phụ nữ xấu xa kia, bố thì đó giờ chưa bao giờ để xảy ra tin đồn tình cảm với người phụ nữ nào cả.”
Lời nói vô tư của cậu bé điểm trúng ngay điểm yếu của cô.




Bình luận

Truyện đang đọc