CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Lục Vinh Hàn vừa bước vào, Tư Mã Ngọc Như đã kéo ông ấy vào phòng.

“Vinh Hàn, bà cụ Đỗ đã đến cầu hôn rồi, anh từ chối bà ấy mau đi.

Nói gì thì nói em cũng không để Sênh Hạ phải gả đi xa như vậy đâu, em còn mong con bé sẽ ở lại thành phố Long Minh giúp sức cho Ngọc Thanh nữa đấy.”
Lục Vinh Hàn châm điếu thuốc lá, con gái vốn đã có định kiến với ông ấy từ sau chuyện lần trước rồi, nếu lần này còn tiếp tục ngăn cản thì chắc chắn sẽ khắc sâu thêm mâu thuẫn.

“Chẳng lẽ em không nhìn ra sao, Sênh Hạ thích đứa nhóc họ Đỗ đó, đây không phải là ép duyên mà do chính bản thân con bé bằng lòng gả đi.

Em với anh cũng ngăn không được đâu.”
Tư Mã Ngọc Như dẩu mỏ: “Con bé hẵng còn nhỏ, có biết gì đâu, đều do Hoa Hiền Phương đứng sau kích động con bé mới làm con bé tưởng bản thân thích Đỗ Chấn Diệp đó chứ.

Để em giới thiệu thêm mấy đứa tốt hơn cho con bé, kiểu gì nó cũng quên Đỗ Chấn Diệp ngay thôi.

Ngọc Thanh còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, không có lòng phòng bị với người khác, bây giờ Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi xem chừng vẫn còn ôn hòa với nó, nếu để chúng phát hiện ra thân phận của nó thì không biết sẽ đối xử với nó thế nào đây.


Nhưng Sênh Hạ thì khác, Sênh Hạ là chị ruột của nó, con bé chắc chắn sẽ bảo vệ Ngọc Thanh, em nhất định phải giữ con bé lại Long Minh, ở bên cạnh Ngọc Thanh.”
Lục Vinh Hàn rít một hơi thuốc sau đó thở ra một vòng khói trắng.

“Em đừng quá lo, có anh ở đây, dù là kẻ nào cũng đừng mong có thể làm tổn thương Ngọc Thanh.”
Tư Mã Ngọc Như nhắm mắt ép lệ theo đó chảy ra ngoài.

“Hoa Hiền Phương và Y Hạo Phong đều là cùng một giuộc với nhau cả, Đỗ Chấn Diệp lại là em họ của Hoa Hiền Phương.

Đến lúc công bố thân phận của Ngọc Thanh với mọi người, kiểu gì đám người kia cũng coi em thành cái gai trong mắt còn Sênh Hạ lại rơi vào tình huống khó xử, bị kẹp giữa hai bên.

Nếu đến lúc đó, Đỗ Chấn Diệp ép con bé làm chuyện gì trái với lương tâm thì nó biết phải làm sao đây? Sênh Hạ nhất định phải gả cho người nào không liên quan đến bọn họ thì mới có thể tránh xa những tranh chấp, giành giật được.”
Mấy lời khuyên nhủ của cô ta, nhìn thì có vẻ như lo lắng thay Lục Sênh Hạ nhưng thực chất đều chỉ vì bản thân cô ta.

Dù cho Lục Sênh Hạ chẳng thể báo đáp ơn sinh thành của cô ta, làm việc cho cô ta, giúp con trai một tay thì cũng tuyệt đối không thể trở thành hòn đá ngáng chân được.

Lục Vinh Hàn im lặng, cẩn thận ngẫm nghĩ, những trăn trở của cô ta cũng không phải không có lý.

Vậy nhưng bà cụ Đỗ đã có lòng đi một chuyến từ thành phố Tinh Không xa xôi đến đây, muốn cự tuyệt cũng chẳng phải việc dễ làm.

Ông ấy dắt Tư Mã Ngọc Như đi thẳng vào vườn hoa.

Hoa Hiền Phương nhìn bộ mặt u ám của Tư Mã Ngọc Như cũng đoán được chắc chắn cô ta đã diễn không ít trò trước mặt Lục Vinh Hàn.

Cô rút điện thoại di động ra, soạn một tin nhắn gửi cho Lục Sênh Hạ.

“Chắc bố với mẹ nhỏ định đến ngăn cản đính hôn đấy, em phải chuẩn bị tâm lí cho tốt.

Mẹ nhỏ chắc chắn không đồng ý gả em cho Chấn Diệp đâu còn bố chắc cũng bị bà ấy thuyết phục rồi.”
Mắt Lục Sênh Hạ đỏ ửng, cô bé hiểu rất rõ suy nghĩ của mẹ mình, bà ấy vẫn luôn muốn lôi kéo cô bé đối nghịch với anh trai, giúp Tư Mã Ngọc Thanh tranh giành.

Làm sao bà ấy có thể cho phép cô bé kết hôn với người thân của chị dâu được?

Bà ấy đã ích kỉ đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng của cô bé mất rồi, vì con trai yêu quý của mình, vì tranh giành gia tài mà bà ấy chẳng buồn bận tâm đến hạnh phúc của con gái mình nữa.

“Em sẽ không để bà ấy được như ý đâu.”
Lục Vinh Hàn rót trà cho bà cụ Đỗ: “Không ngờ bà lại đích thân đến tận Long Minh thế này.”
Bà cụ Đỗ cười đáp: “Tôi ấy à, hết lo con trai lại lo cháu trai, gia đình của chúng ta đâu có giống mọi người, chuyện hôn nhân của con gái không thể qua loa được.”
Lục Vinh Hàn mở miệng nói: “Nỗi khổ tâm của bà, tôi hiểu, nhưng Sênh Hạ hẵng còn nhỏ, giờ đã bàn đến chuyện cưới xin thì cũng hơi sớm quá, vẫn nên đợi con bé lớn thêm chút nữa thì sẽ tốt hơn.”
Câu nói vô cùng nhẹ nhàng song lại thể hiện rõ ý của người nói, một người thông minh như bà cụ Đỗ sao có thể không nghe ra.

Bà vốn còn đang định lên tiếng thì Lục Sênh Hạ đã tranh nói trước: “Anh cả với chị dâu từ nhỏ đã định hôn ước, giờ con đã mười ba tuổi rồi, đâu cần đợi lớn hơn chứ?”
Tư Mã Ngọc Như trợn mắt nhìn cô bé: “Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen vào, bố con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.

Con cứ ngây ngây ngô ngô như thế, có khi bị người ta đem bán còn giúp người ta đếm tiền đấy.”
Câu nói tiếp sau rõ ràng là nhắm vào Hoa Hiền Phương.

Làm sao Hoa Hiền Phương lại có thể không nghe hiểu chứ, cô thầm cười lạnh, bàn về tính kế thì cái nhà này cô ta nhận thứ hai, làm gì có ai dám tranh hạng nhất.

Lục Sênh Hạ cũng cho là thế, cô bé giận dữ trừng mắt với Tư Mã Ngọc Như: “Trong nhà này ngoại trừ mẹ ra làm gì có ai tính toán với con chứ.

Mặc dù mẹ là mẹ ruột nhưng đến cả dì ghẻ cũng chẳng bằng nữa.”
Nói xong cô bé lại nhìn sang bà cụ Đỗ: “Bà nội, bà có chỗ không biết rồi, mẹ cháu trọng nam khinh nữ.

Bởi vì cháu là con gái, không thể giúp mẹ tranh đoạt tài sản được nên mẹ rất không thích cháu.

Cháu đã nhận mẹ cả làm mẹ nuôi rồi, cháu là con gái của mẹ cả.”
Câu nói này tựa như một cái tát vô hình giáng thẳng xuống mặt Tư Mã Ngọc Như, khiến cô ta cảm thấy đau rát.

Cô ta hít một hơi thật sâu, cố giữ cho bản thân bình tĩnh.

“Đứa trẻ này bị tôi chiều hư rồi, tính cách khó ưa như vậy, vừa tự tung tự tác, đanh đá lại còn ngang ngược, quả thực không hợp với cháu của bà đâu.

Vả lại tôi cũng chỉ có mỗi một đứa con gái, muốn giữ nó ở lại bên cạnh mình chứ không muốn gả đi xa quá.”

Bà Lục ôm vai Lục Sênh Hạ nói: “Ai bảo Sênh Hạ nhà chúng ta đấy tính nết khó ưa chứ.

Sênh Hạ nhà chúng ta đây vừa khôn ngoan, khéo léo lại còn hiểu chuyện, là niềm vui của cả nhà ta đấy.”
Ngừng một chút bà lại nói: “Bà Đỗ à, Sênh Hạ đã nhận cháu làm mẹ rồi thì nó chính là con gái của nhà họ Lục chúng cháu.

Từ lúc con bé lọt lòng, nhà chúng cháu đã nâng niu như viên minh châu, nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan rồi, dù con bé chỉ phải chịu một chút xíu ấm ức thôi chúng cháu đều sẽ thấy đau lòng lắm.

Nếu sau này gả cho nhà họ Đỗ rồi, liệu bên thông gia có thể thay chúng cháu chăm sóc thật tốt cho con bé hay không?”
Bà cụ Đỗ cũng thấy được Lục Sênh Hạ có vẻ thân thiết hơn nhiều với nhà bà cả, trong khi đó lại khá lạnh nhạt với mẹ ruột của cô bé.

Đây cũng chính là điều mà bà mong thấy được.

“Cháu dâu, cháu khỏi cần lo, bà nhất định sẽ yêu thương con bé như cháu gái ruột của mình, nhất định sẽ không để con bé chịu chút xíu ấm ức nào ở nhà họ Đỗ đâu.”
“Có được lời này của bà, cháu yên tâm rồi.” Bà Lục cười đáp.

Bà cụ Đỗ quay đầu nhìn sang hướng bà cụ Lục: “Chị Lục, con dâu chị quả không hổ là hoa hậu quốc tế nhỉ, vừa khoan dung nhân từ lại thức thời.

Không giấu gì chị, lúc trước bố em có đến tám người vợ, ngày đêm tranh đoạt, cãi cọ, gây gổ, khiến cho không khí trong nhà không phút nào được yên bình.

Mẹ em vốn lành tính, lúc nào cũng để mặc mấy bà ấy đè đầu cưỡi cổ, có bao nhiêu ấm ức cũng nuốt hết vào bụng.

Sau đó, sức khỏe bà ấy không tốt, cần được tĩnh dưỡng, không thể lo liệu chuyện nhà cửa nữa nên bố mới giao quyền cho em.”
Bà nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Có một lần, dì tám làm loạn trong nhà, nghi ngờ vải đưa cho bà ta không tốt bằng của mẹ em, em liền sai người trói bà ta lên cây, đánh cho trầy da xước thịt.

Sau khi trở về, bố em xót quá bèn đi tìm em tính sổ, em bảo với ông ấy: “Trong cái nhà này, thê có thê đạo, thiếp có thiếp đạo, là chủ gia đình, nếu như không nắm rõ điều này, để vợ bé cố tình làm bậy, thậm chí còn ức hiếp chính mẹ ruột vậy thì cái nhà này ắt sẽ loạn đến chia năm xẻ bảy.” Sau khi nghe xong ông ấy không nói gì nữa, từ đó về sau, mấy bà dì kia đều rất sợ em, không dám đến làm xằng làm bậy với mẹ em nữa.”


Bình luận

Truyện đang đọc