CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Hoa Hiền Phương cười chế nhạo: “Con cháu nhà họ Lục? Bằng chứng đâu? Các người đã điền tên của Finn vào cột bố đứa bé trên giấy khai sinh.

Cô nghĩ rằng chỉ bằng vài lời nói nhăng nói cuội của cô là có thể dễ dàng thay đổi hay sao?”
Kiều An hai mắt nóng rực, trên trán không ngừng nổi gân xanh: “Tôi có thể đi kiểm tra quan hệ huyết thống của bọn họ.”
Hoa Hiền Phương cười lạnh: “Sợ rằng cô sẽ thất vọng thôi.

Chồng tôi sẽ không tham gia trò hề này đâu.”
Đôi mắt cô giống như chúa tể sơn lâm oai phong lẫm liệt, lóe lên tia lạnh lùng, nếu cô ta muốn gây chuyện, cô sẽ tiếp đến cùng.

Kiều An rùng mình một cái: “Cô muốn bắt đứa trẻ làm con tin rồi uy hiếp tôi đúng không?”
“Cô nghĩ gì cũng được?” Hoa Hiền Phương xòe bàn tay ra, cô nhất định phải tự mình nắm quyền chủ động trong tay.

Kiều An như bị hàng ngàn con ong vò vẽ đốt, khóe miệng cong lên đến tận mang tai: “Hoa Hiền Phương, cô cũng là một người mẹ.

Cô nên biết rằng người mẹ có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ con mình.

Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ cho con trai cô chết cùng.”
Cô ta còn chưa kịp dứt lời, Hoa Hiền Phương đã thuận tay tát cô một cái giáng trời: “Còn dám uy hiếp tôi? Cô không tự nghĩ xem mình là cái thá gì!”
Kiều An bị đánh tới hoa cả mắt, lấy tay che mặt, tức giận đến phát điên.


Chỉ dựa vào sức lựa của cô thì không thể đối phó với Hoa Hiền Phương, nhưng có thêm sẽ trợ giúp của hai người nữa thì mọi chuyện sẽ khác.

Cô ấy không mong có thể yên ổn ở bên Lục Kiến Nghi.

Cô nhất định phải đưa con trai qua cửa lớn nhà họ Lục.

“Hoa Hiền Phương, cố tốt nhất nên làm cho rõ, tôi không phải là người tình, tôi còn quan biết với Lục Kiến Nghi trước cả cô, chính cô mới là người xen vào giữa tôi và Lục Kiến Nghi.”
Hoa Hiền Phương lắc lắc ngón tay: “Trước khi kết hôn gọi là cạnh tranh công bằng, sau khi kết hôn mới gọi là chen chân vào, cô hiểu không?”
Kiều An sắc mặt trắng bệch, hít một hơi thật sâu để cố gắng giữ bình tĩnh: “Lẽ nào chúng ta không thể giống như thế hệ trước, chung sống hòa thuận hay sao?”
“Không, tôi sẽ không chia sẻ chồng với bất kỳ ai, anh ấy thuộc về một mình tôi.” Hoa Hiền Phương dứt khoát nói.

Nắm đấm của Kiều An dấu trong túi áo nắm chặt lại: “Cô đừng hòng lấy con tôi ra uy hiếp tôi.”
Hoa Hiền Phương cười cười: “Cô cũng đường mơ tưởng dựa vào đứa trẻ mà có thể nâng cao địa vị bản thân.

Đứa bé không phải là điều kiện để mặc cả.”
Hùng Văn trốn bên ngoài lặng lẽ theo dõi.

Con thỏ bị ép đến đền cùng cũng sẽ quay lại cắn người, huống hồ cô chủ không phải là con thỏ.

Cô ấy là kiểu người điển hình bên ngoài mềm mại nhưng bên trong lại vô cùng cứng rắn, cô thường trông có vẻ dịu dàng và mềm yếu, nhưng một khi bị khiêu khích, cô cũng có thể cắn chết người.

Khi Hoa Hiền Phương bước ra ngoài, cô vỗ vỗ vai anh: “Trông coi cô ta thật tốt, đừng học Finn, cùng một giuộc với cô ta, đó là tấm gương xấu.”
Hùng Văn thầm hít một hơi, Finn có lẽ bị cô chủ hận rồi, muốn quay lại bên cạnh ông chủ, e rằng sẽ khó khăn rồi.

Không lâu sau khi Hoa Hiền Phương trở về nhà, Lục Kiến Nghi cũng quay trở lại.

“Đồ ngốc, hôm nay em đến gặp Kiều An rồi sao?”
Cô vừa đi, Kiều An đã gọi điện thoại cho Lục Kiến Nghi gào khóc, đòi đem đứa nhỏ quay lại, anh ta cạch một cái liền cúp điện thoại, tai không nghe thấy thì càng yên tĩnh.

Lông mày Hoa Hiền Phương khẽ cau lại: “Sao? Anh không vui sao?”
Lục Kiến Nghi khẽ thổi thổi mũi cô: “Em đang ra oai sao?”
“Đúng vậy, em chính là đang ra oai.” Cô lè lưỡi tinh nghịch, dáng vẻ như đang khiêu khích.

Lục Kiến Nghi vươn cánh tay kéo cô vào lòng: “Chỉ cần em có thể hạnh phúc, đừng có tự dựng chuyện đổ oan cho anh.

Em muốn làm gì thì làm.”
Giọng điệu của anh đầy sự cưng chiều, có có vẻ ung dung, cho dù cô muốn làm gì, anh cũng không bao giờ nói “không”, thậm chí nếu cô muốn lên trời, anh cũng sẽ hỗ trợ hết mình và lập tức chế tạo phi thuyền vũ trụ cho cô.


Hoa Hiền Phương liếc mắt nhìn anh, cô biết mình sắp bước vào một cuộc chiến kéo dài.

Trong nhà họ Lục, một đứa con ngoài giá thú, cho dù là mang dòng máu nhà họ Lục cũng sẽ không được công nhận.

Cô sẽ không bao giờ cho Kiều An cơ hội này, cô thà ngọc nát còn hơn ngói lành!
Cho dù phải từ bỏ vị trí của mình, trước tiên cô cũng phải giết chết cô ta.

“Thật ra em chỉ chuyển chỗ ở của đứa nhỏ, những người đang chăm sóc cho nó vẫn không thay đổi.

Dù rất ghét Kiều An nhưng em vẫn không muốn trút giận với một đứa bé.

Em chỉ muốn đề phòng Finn thôi.”
Lục Kiến Nghi hôn lên trán cô, anh biết rất rõ cô là người làm việc có chừng mực, nên anh không lo lắng chút nào nếu đứa trẻ ở cùng cô.


Đến tối, Kiều An trốn trong phòng nói cho đồng bọn biết tin tức và nhờ họ khuyên nhủ.

Cô ấy nhất định phải phản công một hiệp.

Sáng hôm sau, cô lẻn vào bếp, lấy củ mài trong tủ lạnh, gọt hết vỏ ra.

Chất saponin có trong củ mài có thể gây dị ứng cho da và gây phát ban, thậm chí đối với làn da non nớt của trẻ nhỏ thì tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.

Để thành công thoát khỏi đây, cô chỉ có thể dựa vào đứa con mà thôi.

Cô bôi củ mài lên tay và chân của đứa bé, chẳng bao lâu đứa bé đã nổi mẩn đỏ lớn ở tay và chân, khó chịu mà quấy khóc không ngừng.

Cô ném vỏ củ mài ra ngoài cửa sổ, bế con chạy ra khỏi phòng.

“Hùng Văn, không xong rồi.

Đứa nhỏ bị phát ban đỏ.

Có thể là bị mề đay hoặc bệnh sởi rồi.”
Hùng Văn xem qua một chút, định gọi bác sĩ nhưng bị cô ta ngăn lại: “Nên đưa đến bệnh viện càng sớm càng tốt.

Đứa trẻ còn quá nhỏ, không thể trì hoãn được.

Nếu là bệnh mề đay thì vô cùng nguy hiểm.”

“Được.” Hùng Văn không chút suy nghĩ liền gật đầu ngay, vội vàng lái xe đi ra ngoài.

Khi đến bệnh viện, cô ta giả vờ đau bụng và muốn đi vệ sinh, cô đưa đứa bé cho Hùng Văn: “Anh đưa đứa bé vào gặp bác sĩ trước.

Tôi sẽ vào nhà vệ sinh một lát rồi quay lại ngay.”
Hùng Văn làm sao có thể nghĩ rằng tất cả những chuyện này đều là do cô ta bày ra, liền một mình bước vào phòng khám.

Người của Tư Mã Minh Thịnh đã đợi sẵn ở bệnh viện, thấy Kiều An đi tới liền đưa cô lên xe, trực tiếp lái đến biệt thự nhà họ Lục.

Biệt thụ họ Lục không dễ vào, có vô số trạm gác.

Tuy nhiên, Tư Mã Ngọc Như đã nhận được tin tức từ sớm, nên đã hợp tác với lần hành động của cô ta.

Ngay sau khi Kiều An xuống xe, xe của cô cũng từ bên ngoài chạy tới, vờ như tình cờ gặp nhau.

“Cô làm gì ở đây vậy?” Tư Mã Ngọc Như giả vờ hỏi.

Kiều An tức khắc quỳ trước mặt cô: “Thưa cô, xin cô hãy cứu con tôi, Hoa Hiền Phương đã mang con tôi đi, cô ta muốn giết chết nó, xin cô hãy cứu nó.”
Tư Mã Ngọc Như che miệng, giả vờ rất kinh ngạc: “Cái gì? Hoa Hiền Phương mang con của cô đi, không phải chứ? Sao cô ta có thể làm ra chuyện quá đáng như vậy?”
“Đó là sự thật.

Hôm qua cô ta mới đến gặp tôi, đích thân cô ta đã nói vậy.

Cô ta hận tôi và Kiến Nghi đã có với nhau một đứa coi, muốn giết con tôi để báo thù tôi.

Tôi không còn cách nào khác là đến cầu xin cô.” Kiều An vừa khóc vừa nói.

Tư Mã Ngọc Như thở dài: “Cho dù là thật, tôi cũng không quản được chuyện này, cô chỉ có thể tìm bà cụ Lục và bà chủ.”
“Vậy cô có thể dẫn tôi đi tìm bà cụ Lục, được không?” Kiều An nhân cơ hội nói, lời thoại đã được chuẩn bị sẵn từ trước.

Tư Mã Ngọc Như gật đầu, nhìn cô ta một cái kỳ quái: “Cô theo tôi vào trong.”


Bình luận

Truyện đang đọc