CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Đỗ Chấn Diệp hơi kinh ngạc, những chuyện này cậu ta không hề hay biết, nhưng…
“Không ngờ em lại thích hóng chuyện như vậy, còn nghe ngóng chuyện của người khác nữa.

Ở đây đã xảy ra chuyện gì, chỉ có bọn họ là người hiểu rõ nhất.

Quan trọng nhất là bọn họ hiện giờ rất tốt, vô cùng tình cảm, còn có một cặp sinh đôi nữa.”
Đỗ Di Nhiên hắng giọng: “Mấy cặp vợ chồng gia đình quyền thế và giàu có không phải đều như vậy sao? Bên ngoài thì yêu thương thắm thiết, tình cảm này nọ, nhưng chuyện riêng tư thì không bao giờ tiết lộ, quan hệ cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Đỗ Chấn Diệp nhìn cặp vợ chồng cách đó không xa đang cười nói, ngón tay lắc lắc: “Em sai rồi, hai người tình cảm có tốt hay không, chỉ cần nhìn vào ánh mắt là có thể đoán được.

Nhìn những cặp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, trong mắt không hề có đối phương, nhưng em nhìn anh rể, trong mắt chỉ có chị anh, người ngoài như em căn bản không thể lọt vào tầm mắt của anh ấy.”
Đỗ Di Nhiên giật giật khóe miệng như vừa bị ong vò vẽ đốt: “Đỗ Chấn Diệp, anh muốn ăn đòn đúng không?”
“Em đánh được anh chắc?” Đỗ Chấn Diệp cười cợt, cầm quả bóng bowling lên, nhẹ nhàng ném, “binh” một tiếng, toàn bộ đống ki gỗ đều đổ xuống.


Bên kia, trận đấu giữa Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi đang bước vào giai đoạn nước sôi lửa bỏng.


Hoa Hiền Phương giành thắng lợi với tỉ số suýt soát 5:4.



Nhưng cô biết rõ, ma vương Tu La cố ý thua để nhường cô.

Thi đấu với anh cô căn bản không có quyền quyết định, thắng hay thua đều là do anh quyết định.

Nhưng cô thích cảm giác thách đấu với anh, dù có thi đấu thua thì cũng không thể thua về mặt khí thế được.


“Bà xã, tối nay anh nhất định sẽ cẩn thận giúp em tắm rửa.” Khóe miệng Lục Kiến Nghi nở một nụ cười nham hiểm, bàn tay cô vô cùng xinh đẹp, vừa trắng vừa mềm, cảm giác như có tan chảy trong bàn tay anh vậy.

Ánh mắt cô quyến rũ nhìn anh, hàng mi dài khẽ rung rung, sau đó đưa tay lên vỗ vào vai anh: “Phục vụ cho tốt vào nhá.”
“Yên tâm, đảm bảo làm em hài lòng.” Lục Kiến Nghi hôn nhẹ vào môi cô, ánh mắt vô cùng cưng chiều.


Còn ở Lục Lam, Tư Mã Ngọc Như đang khiển trách người đầu bếp.

Hôm nay sau khi cô ta ra ngoài, Lục Sênh Hạ và Tư Mã Ngọc Thanh đã nhân cơ hội chạy vào nhà bếp, học theo đầu bếp nấu ăn, vô cùng vui vẻ.


“Bọn chúng là cậu chủ và cô chủ của cái nhà này, không phải thợ học việc của ông, nếu lần sau tôi còn nhìn thấy ông dạy bọn chúng, thì ông không cần làm việc ở nhà họ Lục nữa.”
Người đầu bếp oan ức.

Bọn trẻ muốn học, ông có thể không dạy sao?
Hoa Hiền Phương đi tới, sau khi hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện thì nói: “Mẹ nhỏ, chuyện này đầu bếp Vương đâu có làm sai, ông ấy đồng ý dạy bọn trẻ, cô nên cảm ơn ông ấy mới phải chứ.

Trước kia ông ấy làm đầu bếp chính ở nhà hàng năm sao, người bình thường muốn tìm ông ấy học, ông ấy còn không dạy nữa là.”
Hành động của Tư Mã Ngọc Như càng ngày càng quá đáng rồi, bản thân cô ta là một người mẹ, nếu như cái gì cũng không làm thì thật là không làm tròn bổn phận.

Một tia lửa lóe lên trong mắt Tư Mã Ngọc Như.

Thực ra cô ta tức giận không phải do đầu bếp dạy bọn trẻ nấu ăn, mà là do Lục Vinh Hàn tặng Hạo Phong ngọc cổ Hòa Điền giá cao ngút trời làm quà sinh nhật.


Ông ta từ trước đến nay chỉ nhớ đến sinh nhật bà ta, từ trước đến nay chỉ tặng quà sinh nhật cho bà ta, đón sinh nhật cùng bà ta, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Hạo Phong.

Nhưng bây giờ ông ta không chỉ muốn đón sinh nhật cùng bà ta, còn muốn cùng nhau tổ chức kỷ niệm ngày cưới, như vậy chẳng phải trong lòng không hề có cô ta hay sao? Cô ta ôm một cục tức không có chỗ nào trút bỏ, đành trút hết tức giận lên đầu bếp.


“Tôi đã nói rồi, Sênh Hạ và Ngọc Thanh không được học nấu ăn, bọn chúng phải tập trung học hành, không được xao nhãng vào mấy thứ vớ vẩn này.”

“Trong quy định nhà họ Lục, chỉ cần việc làm phù hợp và trong phạm vi an toàn, bọn trẻ muốn làm gì đều là quyền tự do của chúng.

Cho dù cô là mẹ của chúng cũng không thể can dự quá nhiều được.”
Mỗi từ Hoa Hiền Phương đều nói rõ ràng, rành mạch, dứt khoát.


Gân xanh trên trán Tư Mã Ngọc Như cũng phải nổi rõ lên.


Hóa ra là như vậy sao?
Cô ngoài mặt thì hòa hòa hợp hợp, đối xử tốt với cô ta, ai biết được sau lưng lại thông đồng với Hạo Phong đâm cô ta một nhát.

Sênh Hạ và Ngọc Thanh cũng là do cô đã dạy hư.


Cô nhất định vẫn luôn xúi dục bọn trẻ chống đối lại cô ta: “Cô đừng có lấy thân phận người làm mẹ ra chèn ép tôi, con của tôi, tôi sẽ giáo dục theo cách của tôi, không ai được can thiệp vào cả.”
Lục Sênh Hạ đứng ở chân cầu thang, hai tay chống hông nhìn thẳng vào cô ta: “Mẹ, bố đã nói rồi, ở trong nhà này con muốn làm gì thì làm, cho dù mẹ không nghe lời chị dâu, thì ít nhất cũng nên nghe lời bố chứ.”
Tư Mã Ngọc Như tức giận quát lên: “Con về phòng ngay cho mẹ.

Người lớn đang nói chuyện, trẻ con không được nói chen vào.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Nhưng đối tượng hai người đang nói đến là con mà, con phải có quyền phát ngôn chứ.”
Tư Mã Ngọc Như xây xẩm mặt mày, giơ tay lên: “Con có tin mẹ đánh con không?”
Lục Kiến Nghi đi đến chỗ em gái, vòng tay giữ lấy vai cô bé: “Cô thử động vào em gái tôi xem?”
Thái độ của anh vô cùng gay gắt.

Bàn tay Tư Mã Ngọc Thư run rẩy trên không trung một lát, cuối cùng vẫn không cam lòng phải thu lại: “Được rồi, Lục Hạ Sênh, con muốn chống đối với mẹ, mẹ sẽ coi như không có đứa con gái như con.

Con muốn tạo phản thế nào đó là chuyện của con, nhưng tuyệt đối đừng có kéo Ngọc Thanh vào.

Nếu lần sau mẹ còn thấy con kéo theo Ngọc Thanh vào nhà bếp, thì đừng trách mẹ.”
Những lời cô ta nói đều đã bị Tư Mã Ngọc Thanh đứng phía sau cầu thang nghe thấy.

Người phụ nữ này chắc chắn không phải mẹ cậu bé, cô ta đã bị người ngoài hành tinh khống chế rồi.


Lúc này, bà Lục đẩy cửa xe bước vào: “Kiến Nghi, Hiền Phương, các con về rồi.”
Vẻ mặt bà ấy vui vẻ, lấy ra món quà mà Lục Vinh Hàn tặng mình: “Các con nhìn này, đây là ngọc cổ Hòa Điền mà bố con đấu giá tặng mẹ đó.”
Hoa Hiền Phương tiến đến xem: “Woa, miếng ngọc này thật tinh khiết sáng bóng và sạch sẽ, quả là miếng ngọc hiếm thấy.”
“Mẹ đã sưu tầm rất nhiều ngọc bội, nhưng chưa từng thấy viên ngọc nào đẹp và hoàn toàn không có chút tạp chất nào như vậy.” Hạo Phong cười híp mắt.


Bà ấy rất thích ngọc bích, Lục Vinh Hàn tặng bà viên ngọc này, có thể thấy rằng ông ta đã lựa chọn rất kỹ lưỡng chứ không phải tùy tiện tặng.


Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi nở một nụ cười: “Sinh nhật của mẹ, chúng ta cũng phải chuẩn bị cho mẹ một món quà mới phải.”
“Em biết chứ, sinh nhật mẹ làm sao chúng ta quên được.” Hoa Hiền Phương nở nụ cười dịu dàng, cô sớm đã chuẩn bị một chiếc vòng cổ kim cương thiết kế riêng để dành tặng cho bà rồi.


Bà Lục cười không ngậm được miệng lại: “Không cần phải tặng quà sinh nhật gì đâu, chỉ cần cả nhà cùng ăn một bữa cơm vui vẻ là được rồi.”
Tư Mã Ngọc Thư đứng bên cạnh nhìn cảm thấy vô cùng gai mắt.

Có con trai thì oai lắm sao? Cô ta cũng có.


Cho dù nhà họ Lục không cho cô ta sinh con, cô ta cũng nhất định có cách để sinh một đứa.

Nếu không phải nhà họ Lục phản đối, giờ cô ta có thể ngồi chễm chệ trên sô pha mà ngang nhiên thể hiện tình yêu thương với con trai cô ta rồi.

Tài sản của nhà họ Lục tuyệt đối không thể để con trai của Hạo Phong một mình chiếm hết được, con trai cô ta cũng phải có phần.

Lục Vinh Hàn phải đối xử thật công bằng.

Tư Mã Ngọc Thanh dùng điện thoại ở trên lầu gọi cho bố ruột, khóc lóc nói muốn về nhà.

Sang ngày hôm sau, Tư Mã Minh Thịnh đã nhanh chóng đến rồi.


Tư Mã Ngọc Thư kéo cậu ta vào trong phòng, khóa trái cửa lại.

Hoàn toàn không biết rằng Lục Sênh Hạ đã trốn dưới gầm giường.




Bình luận

Truyện đang đọc