CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Mặt Tư Mã Ngọc Như hết xanh rồi lại trắng, một từ một chữ từ nãy đến giờ Hoa Hiền Phương thốt ra đều là mối uy hiếp đến cô ta.
Hơn nữa, cô ta biết rõ, Hoa Hiền Phương hoàn toàn có thể làm được.
Cô ngoài mặt thì trong sáng vô hại lắm, chứ thực tế thì tâm cơ chẳng kém ai.
Ngọc Thanh thì đã bị cô tẩy não từ lâu, giờ đây đối xử với cô có khác nào chị ruột đâu, trái khoáy là còn xem người mẹ ruột này như kẻ thù nữa.
“Hoa Hiền Phương, tôi đây sẽ lấy mạng mình ra để bảo vệ Ngọc Thanh, cô đừng có hòng mà tổn thương được thằng bé.”
Biểu cảm Hoa Hiền Phương rặt một vẻ mỉa mai:
“Người cho thằng bé ăn thịt vịt có độc là ai? Tôi thấy cô làm mẹ mẹ vì để thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình mà ngay cả máu mủ ruột rà gì cũng vứt ra sau tất.”
Tư Mã Ngọc Như nghiến chặt răng, cô ta có chết cũng không thừa nhận.
“Cô đừng có mà đổ oan cho tôi, con vịt ấy rõ ràng là cô đưa.

Sở dĩ tôi cho Ngọc Thanh ăn chính là vì cảm thấy cô vẫn còn chút lương tri, sẽ không hãm hại một đứa bé vô tội.

Có ai mà ngờ cô lại mất trí đến như thế, ác độc đến như thế, ngay cả một đứa trẻ con mười tuổi mà cũng không tha.”
Hoa Hiền Phương nhướng một bên lông mày:
“Con vịt kia là do người hầu gái của cô mua ở cửa tiệm Toàn Đức kia mà.

Ép cô ta khai thật ra cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì đâu.”
Bờ vai Tư Mã Ngọc Như run nhẹ, không thể ngờ là Hoa Hiền Phương lại đi điều tra chuyện này.


Đứng trước cô ta mà nói dối quả thực không hề dễ dàng gì cả.
“Tôi chẳng biết là cô đang nói gì hết, mà nếu như mua ở Toàn Đức thật, thì cũng là do bọn họ làm ăn bết bát, có liên quan gì đến tôi chứ.”
Hoa Hiền Phương bỗng dưng cười lạnh:
“Cô muốn nói thế nào thì cứ nói thế ấy, dù sao thì trừ bố chồng tôi ra, chẳng có người bình thường nào lại đi tin cô cả cả.”
Bọn họ hãy còn nói chuyện thì đứa trẻ của Kiều An khóc váng lên, dường như là đói rồi.
Kiều An dỗ dành hai cái, nhưng đứa trẻ lại còn khóc quấy dữ dội hơn, lộn xộn không thôi.
Cô ta cảm thấy phiền phức quá, thế là bèn thả con trai mình lên nền cỏ.
Hai thằng con trai do Hoa Hiền Phương sinh ra thì cứ như thành tinh rồi vậy, lúc nào cũng khiến Lục Kiến Nghi vui vẻ khoan khoái.

Còn con cô ta sinh ra không ăn thì quấy, thật chẳng được tích sự gì.

Thế thì làm sao khiến Lục Kiến Nghi thấy vui vẻ được kia chứ.
Dù là con hoang đi chăng nữa thì nếu như bọn họ ưu tú, thậm chí còn vượt trội hơn gấp mấy lần mấy đứa con chính thống thì cũng sẽ được gia tộc thừa nhận.

Bằng không, thì chỉ có thể sống chui nhủi dưới đất, không bao giờ được bước ra ngoài ánh sáng.
Đứa trẻ bị cô ta dọa sợ “oà” một tiếng khóc vang.
Kiều An cũng bày đặt khóc theo, trông cái dáng vẻ rặt một khuôn đau khổ thảm thương:
“Bố con có muốn con đâu, con thì cứ khóc, khóc có ích lợi gì chứ.”
Hoa Hiền Phương đánh mắt về phía Lục Sênh Hạ:
“Em gọi cho anh Finn một cú đi, bảo anh ta nhanh nhanh mà đi chăm bẵm con của mình kìa.

Tránh để ai đó ngược đãi thằng bé.”
“Được.”
Lục Sênh Hạ rút di động ra.
Kiều An phản ứng kịch liệt, thét như heo bị chọc tiết với cô:
“Không được gọi.

Đây là con trai tôi, nó không có bất cứ quan hệ gì với Finn cả.”
Hoa Hiền Phương nhún vai đáp trả;
“Không chịu làm xét nghiệm ADN rồi thì tự bắc loa lên bảo là không có quan hệ, mà làm xét nghiệm rồi thì sống chết cũng không thừa nhận.

Xem ra là chính cô cũng đâu có tin tưởng vào mấy cái xét nghiệm này đâu ấy nhỉ.”
Miệng cô Kiều An này cứ như là bị ong bắp cày đốt vậy, cứ kêu oai oái muốn thủng màng nhĩ:
“Tờ xét nghiệm huyết thống đó chắc chắn là giả!”
“Ồ?”
Hoa Hiền Phương giễu cợt:

“Tôi nghĩ chỉ cần tờ xét nghiệm huyết thống nào mà không đúng ý của cô thì đều là giả hết thôi.

Người như cô à, gọi là cãi bướng, không bao giờ chịu chấp nhận sự thật hết.”
Kiều An tức đến muốn ngất.
Đứa trẻ hãy còn khóc ỉ ôi, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì cứ liên tục sụt sịt mà đỏ bừng lên, thế như Kiều An lại chẳng thèm bận tâm đến, trái lại còn hét thẳng vào mặt thằng bé:
“Nín ngay, khóc nữa là tao đánh mày đấy.”
Hoa Hiền Phương thở dài, bước về phía trước, bế đứa trẻ lên rồi nhẹ nhàng vỗ về lưng thằng bé, dỗ dành:
“Cô hung dữ với trẻ con như thế làm gì hả.

Thằng bé đói rồi, cô mau cho nó bú đi.”
Kiều An tức tối liếc xéo cô, vươn tay ra hòng ẵm con trai mình về, sợ rằng con mình sẽ bị cô ta tổn thương.
Không ngờ rằng đứa trẻ ấy lúc dúi vào ngực Hoa Hiền Phương thì ngừng khóc ngay tắp lự, thằng bé lại ngả mái đầu tí hon của mình lên vai cô.
Động tác nhỏ nhoi này lại khơi dậy lên tình thương mẹ hiền bẩm sinh của Hoa Hiền Phương, không nhịn được, cô nhoẻn miệng cười:
“Thật là một cậu bé ngoan, chờ chút nữa cô dẫn con đi chơi với chú Lục và anh chị nhé.”
Nghe đến đây, hai tay Kiều An từ từ thả xuống.
Nếu như Hoa Hiền Phương thật lòng có ý muốn để đứa bé sống chung với Lục Kiến Nghi thì với cô ta mà nói chưa hẳn mà chuyện xấu.
Đàn ông khác với đàn bà, mười tháng hoài thai, tình mẫu tử dần được hình thành qua quá trình sinh con ra đời.
Tình cảm giữa người đàn ông với con của họ thì lại hình thành qua quá trình dưỡng dục.

Chỉ cần đứa bé này sống chung với Lục Kiến Nghi, biết đâu mai này Lục Kiến Nghi sẽ thích thằng bé thì sao.
“Cô Lục, chỉ cần cô đồng ý cho đứa bé này sống chung với Lục Kiến Nghi, tôi sẽ không đòi hỏi chuyện nó được nhận tổ quy tông gì nữa.

Cũng không phải là tôi không muốn đứa trẻ được mang họ Lục, chẳng qua là tôi mong đứa bé sẽ nhận được nhiều sự quan tâm của Lục Kiến Nghi hơn mà thôi.”
Cô ta phải lừa Hoa Hiền Phương trót lọt trước đã, phải lấy lùi làm tiến.

Chỉ cần Lục Kiến Nghi nói anh ta thích đứa bé này thì cánh cửa tiến vào nhà họ Lục sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Dù cho Hoa Hiền Phương muốn ngăn cản thì Lục Kiến Nghi cũng làm gì mà đồng ý.
Nhà họ Lục dù sao cũng do Lục Kiến Nghi định đoạt cả mà.
Hoa Hiền Phương cười thờ ơ:
“Finn là cấp dưới của Lục Kiến Nghi mà, Kiến Nghi quan tâm đến con của cấp dưới cũng là chuyện bình thường thôi.”
Một lời này chặn hết tất cả mọi suy tính.
Kiều An nghiến chặt răng, nhịn xuống nỗi oán hận trong lòng:
“Được thôi, cứ coi như đây là đứa con của Finn đi, thế thì xin Tổng Giám đốc Lục và cô Lục chăm sóc đứa con của Finn nhiều hơn.”
“Chúng ta vào thôi nào.”
Hoa Hiền Phương ẵm đứa bé đi vào trong, tưởng chừng là đã đồng ý.
Chị ấy rốt cuộc vẫn động lòng trắc ẩn, thương xót đứa bé này.

Lục Sênh Hạ hít sâu một hơi, chị dâu quá tốt bụng rồi, từ bi hỉ xả, không thể chống cự lại sức hấp dẫn của trẻ con, tức khắc mềm lòng.
Như thế này chẳng phải sẽ để cho con giáp thứ mười ba có cơ hội nhảy vào ư?
“Chị dâu, chị phải giữ vững quan điểm, đừng có bị tác động.”
Cô bé vội vàng nhắc nhở.
Hoa Hiền Phương phất tay, vẻ mặt chẳng cho là to tát:
“Chẳng sao cả.

Chị là người lớn, hùng hổ với trẻ con mà làm gì.”
Tư Mã Ngọc Như đi ở đằng sau, đôi mắt lóe lên tia lạnh giá.
Cái kiểu dỗ dành trẻ con của Hoa Hiền Phương trăm lần như một, nhưng đứa nào đứa nấy đều răm rắp nghe theo cô ta, xem cô ta cứ như mẹ ruột vậy.
Loại đàn bà này thật sự quá đáng sợ.
Trong làng nghỉ dưỡng Phương Thanh.
Lục Kiến Nghi nhìn Hoa Hiền Phương đang ôm đứa trẻ của Kiều An đi đến thì đỉnh đầu như có mấy chục con quạ đen kêu “réc réc” bay ngang qua.
Ý em ấy là sao?
Chẳng lẽ, em ấy thỏa hiệp với Kiều An rồi ư?
“Chồng à, em mệt rồi, anh ẵm đứa bé giúp em đi.”
Cô vừa dứt lời, chẳng thèm đời Lục Kiến Nghi đồng ý đã chuyển đứa bé sang tay anh.
Lục Kiến Nghi muốn phun một búng máu:
“Vợ à, đây là con của người khác đó.”
“Đâu, đây làm gì là con của người khác, là con trai của Finn đấy.

Anh là ông chủ thì nên giúp cấp dưới trông chừng con một xíu, chuyện bình thường thôi mà.”
Hoa Hiền Phương liếc anh một cái.
Đứa bé dường như rất khiếp Lục Kiến Nghi, vừa trông thấy bản mặt lạnh băng như tạc tượng nghìn năm không đổi của anh là “òa” một tiếng khóc ré lên, quơ quàng đôi tay nhỏ bé của mình về phía Hoa Hiền Phương đòi được bế.
Lục Kiến Nghi chau mày:
“Vợ tôi mệt rồi, không ôm bé nữa, để mẹ bé ôm đi.”
Vừa nói vừa dợm đưa đứa bé cho Kiều An.
Kiều An lại chẳng chịu đưa tay ra đỡ lấy, là thậm chí còn lùi về phía sau hai bước:
“Kiến Nghi, không, tổng giám đốc Lục, anh ôm con một chút đi, con chỉ là hơi sợ người lạ, anh ôm con nhiều chút, con sẽ không sợ người lạ nữa.”.


Bình luận

Truyện đang đọc