CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



“Cô không nói thì không ai coi cô là người chết cả.” Cô ta tức giận nói.
Hoa Phi ngưng cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cô Đỗ, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô rằng đừng làm xấu mối quan hệ giữa ba nhà Đỗ, Lục, Hoa, nếu không người gặp xui sẽ là cô đấy.”
“Tôi muốn làm gì vẫn chưa đến lượt người khác xen vào.” Đỗ Di Nhiên ‘hừ’ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.

Chỉ cần là người đàn ông cô ta thích, cô ta nhất định phải cướp về tay.
Cô ta đi tới vườn hoa, ngồi xuống bên cạnh bà cụ Đỗ.
“Bà nội, mấy ngày nay thời tiết tốt, rất thích hợp đi du lịch, hay ngày mai chúng ta dẫn khách đến thung lũng nghỉ dưỡng đi ạ?”
Bà cụ Đỗ cũng có ý nghĩ này: “Được thôi, ngày mai mọi người cùng đến biệt thự thung lũng đi.”
Trên mặt Đỗ Di Nhiên xẹt qua một ý cười xảo quyệt không dễ phát hiện.

Đây là sân nhà của cô ta, cô ta cũng không tin mình không chinh phục được Lục Kiến Nghi.

Đỗ Tư Nam đánh cờ với Lục Kiến Nghi cả buổi chiều, cuối cùng vẫn thua trong tay anh.
“Nhiều năm qua tôi chưa từng có đối thủ, cũng chưa bao giờ thua, hôm nay xem như đã gặp được đối thủ chân chính rồi.”
“Thật ra đây cũng không phải ngõ cụt, vẫn có đường ra.” Anh đặt một con cờ đen dụ đối phương ăn hết quân cờ của mình, chỉ cần đối phương mắc lừa, ngõ cụt này sẽ có đường ra.
Đây được gọi là tìm đường sống trong chỗ chết.
Đỗ Tư Nam vỗ đầu như đã hiểu: “Hay, tối nay tôi phải nghiên cứu thật kỹ, khi nào có thời gian chúng ta lại đấu lần nữa.”
Sau khi ăn xong bữa tối, họ quay lại nơi ở của mình.
Đóng cửa lại, Hoa Hiền Phương không nhịn được nói về nhà họ Đỗ.
“Nghe nói bà cụ Đỗ có nhiều trợ lý riêng lắm, cứ như Võ Tắc Thiên vậy, hậu cung ba ngàn ‘giai lệ’.”
Lục Kiến Nghi quệt vào chóp mũi nhỏ như bạch ngọc của cô: “Chẳng lẽ em cũng muốn làm Võ Tắc Thiên hả?”
“Đừng làm em tổn thọ, em là một cô gái, không có tham vọng đó đâu.

Em chỉ đang suy nghĩ, anh cũng là chúa tể một phương mà hậu cung chỉ có một hoàng hậu, anh có cảm thấy quá vắng vẻ không?”
“Em định tuyển phi giúp anh sao?” Lục Kiến Nghi nhướng mày, nhếch môi cười ranh mãnh.
Cô hờn dỗi liếc xéo anh: “Nghĩ hay lắm, anh muốn tuyển một em sẽ giết một, tuyển một trăm em sẽ giết một trăm, không diệt sạch thì em sẽ không bỏ qua!”
Lục Kiến Nghi hôn lên đôi môi nhỏ của cô như chuồn chuồn lướt nước: “Dù em có cho anh, anh cũng sẽ không cần.

Chỉ ứng phó với một mình em đã gần hết cả đời, làm gì còn dư một giây đồng hồ nào dành cho người khác?”
Cô bĩu môi: “Nói cứ như em là một phiền phức rất khó giải quyết vậy.”
Năm ngón tay thon dài của Lục Kiến Nghi đặt lên tim cô: “Đã lâu vậy mà trái tim vẫn lơ lửng không cố định, em nói đi, rất phiền phức, rất khó giải quyết đúng không?”
Hoa Hiền Phương lè lưỡi: “Chúng ta đã hứa với nhau trước đây, phải chờ đến ngày hoa Kadupul nở hoa mới được thổ lộ tình cảm.”
Trên khuôn mặt của Lục Kiến Nghi hiện lên vẻ sầu muộn.
Anh cực kỳ nghi ngờ chậu cây mình mua sẽ không bao giờ nở ra hoa Kadupul.
“Nếu cái thứ quái quỷ đó không nở hoa, em sẽ không bao giờ giao trái tim mình cho anh sao?”.


Ngôn Tình Ngược
“Vậy phải xem biểu hiện của anh, cậu cả Lục anh không phải chiến thần sao? Cứ tới đánh bại em, chinh phục em đi nào.” Hàng mi dày và dài của Hoa Hiền Phương chợt nhấp nháy, hàm chứa đôi chút gian xảo.
Lục Kiến Nghi duỗi tay kéo cô vào lòng: “Người là của anh, trái tim sớm muộn gì cũng thuộc về anh, không chạy thoát đâu.” Nói xong, anh hôn lên môi cô.
Một lát sau, hai người cùng nhau nằm trên ghế sofa.
Hoa Hiền Phương nhìn trần nhà, trông có vẻ đăm chiêu nói: “Hôm nay anh có gặp trợ lý Eric của bà cụ Đỗ không?”
“Sao thế?” Lục Kiến Nghi trầm giọng hỏi.
“Anh ta là là người cô nhỏ Đỗ tặng cho bà cụ, em nghi ngờ anh ta là tai mắt do cô nhỏ Đỗ xếp vào bên người bà cụ Đỗ.

Nhà họ Đỗ phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của em ban đầu, không chỉ có tranh đoạt tài sản mà còn có hậu cung tranh đấu.

Em rất lo sau này Sênh Hạ gả vào nhà họ sẽ không ứng phó được.” Hoa Hiền Phương nhíu mày, lộ ra vẻ phiền muộn.
“Đã nhiều năm qua cô của em còn ứng phó được, huống gì là Sênh Hạ.

Tuy nói con bé có nhà họ Lục lớn mạnh chống lưng, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, rất nhiều chuyện vẫn cần con bé tự giải quyết.”
Cô nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Lúc trước khi em gả vào, mặc dù không được chào đón, bị mẹ chồng coi thường, bị chị chồng làm khó dễ, nhưng ít ra cũng chưa trải qua việc tranh đoạt tài sản.

Tuy rằng sau đó Tư Mã Ngọc Như có ý định trèo lên nhưng cuối cùng không thành công.

Cô nhỏ Đỗ thì khác, cô ta có quyền thừa kế.

Em thấy bà cụ Đỗ rất thích cô ta, nhưng lại bất mãn các kiểu với dượng, nghĩ dượng ấy quá yếu.”

Lục Kiến Nghi đi tới quầy bar rót hai ly sữa bò, đưa một ly cho cô: “Tuy tính cách của dượng khá hiền lành, nhưng dượng ấy làm việc rất cẩn thận, dượng ấy chỉ bị mẹ mình làm áp lực quá mức thôi.

Hơn nữa dượng ấy có một đứa con trai tốt, bà cụ không thể không cân nhắc điểm này.”
“Chỉ sợ tên Eric kia xảo quyệt, chia rẽ quan hệ giữa hai mẹ con bà cụ và dượng thôi.” Hoa Hiền Phương đắn đo suy nghĩ rồi đáp.
“Chúng ta không thể xen vào chuyện của nhà họ Đỗ, có thể trong lòng bà cụ đã có sắp xếp.” Lục Kiến Nghi nói.
Hoa Hiền Phương uống một ngụm sữa bò, hờ hững tiếp lời: “Anh đã nhìn thấy pho tượng bằng vàng ròng trong vườn hoa nhà họ Đỗ chưa? Đó là pho tượng do bà cụ Đỗ mời người khác đến điêu khắc cho mình, khi nắng chiếu vào sẽ sáng lấp lánh, vàng 999k thật sự lóe mù mắt chó của em.”
“Em là nhà quê mới lên thành phố à?” Lục Kiến Nghi nở nụ cười trêu đùa.
“Em thực sự có cảm giác này.” Hoa Hiền Phương nói: “Nhớ lại lần đầu tới nhà họ Lục, em chỉ cảm thấy nhà họ Lục rất lớn, rất cổ xưa, khi đến nhà họ Đỗ em mới biết thế nào là xa hoa, cứ như hoàng cung vậy.”
Cô chưa bao giờ nhìn thấy đồ cổ và tranh nổi tiếng ở nhà họ Lục, những thứ có giá trị đều được cất giấu, không trưng bày bên ngoài như nhà họ Đỗ.
Lục Kiến Nghi xoa đầu nhỏ của cô: “Mỗi người có cách sống riêng của mình, bà cụ Đỗ theo chủ nghĩa hưởng lạc, mà bà cụ nhà chúng ta chủ trương tiết kiệm, khung cảnh trong nhà tự nhiên cũng khác nhau.”
“Phòng khách của nhà họ Đỗ giống như Viện bảo tàng Cố Cung, trên kệ toàn là đồ cổ.” Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Em nghĩ ngày nào người giúp việc nhà họ Đỗ cũng phải quét dọn cực kỳ cẩn thận, lỡ như làm rơi, dù họ có bán hết của cải cũng không bồi thường nổi.”
Cô tạm dừng rồi nói tiếp: “Anh có biết cô nhỏ Đỗ là con gái riêng không? Người ngoài đều nói ông cụ Đỗ đội nón xanh quá nặng nên mới chết trẻ.”
Lục Kiến Nghi nhún vai: “Không ngờ em lại nhiều chuyện như vậy.”
Hoa Hiền Phương làm mặt xấu: “Em đã đóng cửa rồi mới dám nói với anh đấy.

Đàn ông có tiền có thế sẽ chơi bời trăng hoa bên ngoài, thật ra phụ nữ cũng giống vậy.

Nhà họ Đỗ là phụ nữ nắm quyền, bà cụ Đỗ nuôi mấy gã người tình cũng là chuyện rất bình thường.”.


Bình luận

Truyện đang đọc