CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Lục Vinh Hàn nhìn thấy cô đi đến, khẽ mỉm cười: “Kiến Nghi đâu, còn chưa dậy sao?”
Cô gật đầu, ngồi về hướng đối diện: “Hôm qua anh ấy ngủ khá muộn, con chưa đánh thức anh ấy, để anh ấy ngủ thêm chút nữa.”
Lục Vinh Hàn húp một ngụm cháo, trầm thấp nói: “Chuyện lần trước là do mẹ nhỏ nhất thời hồ đồ, con đừng nên để trong lòng.”
Hoa Hiền Phương nhún vai, vẻ mặt hời hợt: “Bố, đã là người một nhà thì làm gì có chuyện ghi hận trong lòng, con bất đắc dĩ mới thực hiện gia quy, cũng mong mẹ nhỏ đừng để tâm.”
Trong lòng Tư Mã Ngọc Như hừ một tiếng, cô dám cưỡi lên đầu lên cổ cô ta, món nợ này, cô ta sẽ nhớ lấy, sau này nhất định trả lại cả gốc lẫn lãi.

Cô ta không hề có biểu tình gì, khuôn mặt nở nụ cười yêu thương đã được ngụy trang giống như trước đây.

Nhiều năm như vậy, cô ta vẫn đang diễn, diễn vai một người vợ lẽ bao dung độ lượng, hòa nhã dễ gần, lương thiện và dịu dàng.

Cô ta nhường nhịn mọi thứ, thận trọng trong từng bước đi, tất cả đều là bày mưu tính kế cho con trai.

Lục Kiến Nghi sáng lập tập đoàn Đế Vương, cô ta liền cho con trai mình tập đoàn Mã Thị.

Nhiều năm như vậy, cô ta cùng Tư Mã Minh Thịnh luôn tính toán cho Mã Thị, cô ta muốn để Mã Thị trở thành bia móng để con trai mình phát triển nhanh chóng, để nhà họ Lục biết rằng con trai cô ta có “tư cách” đến nhận tổ tiên, có thể đường đường chính chính phân chia gia sản.


Ban đầu cô ấy rất có kiên nhẫn, nhưng biến cố của Mã Thị đã đảo lộn mọi kế hoạch của cô ta.

Cô ta không thể tiếp tục như vậy nữa, phải cố lấy hết tài sản mà con trai cô ta đáng nhận được trước khi người cháu tích tôn lấy đi tất cả.

“Tôi chính là một người mềm lòng, cứ nghe được chuyện liên quan đến đứa trẻ liền không có cách nào bình tĩnh được.

Hiền Phương, đứa trẻ đã ở với cô thì cô phải chăm sóc nó thật tốt, cho dù Kiều An và Lục Kiến Nghi có như thế nào đi nữa, nhưng trẻ con thì không có tội.”
Những lời này vẫn vòng vo chứng minh đứa trẻ chính là con của Lục Kiến Nghi, chỉ cần Hoa Hiền Phương lơ là một chút sẽ liền chui vào bẫy của cô ta.

“Mẹ nhỏ, mẹ lo lắng nhiều rồi, đứa nhỏ được chăm sóc bởi bà vú do bố nó sắp xếp, tôi chỉ thỉnh thoảng đến kiểm tra mà thôi.”
Tư Mã Ngọc Như không thể để cô biện bạch gì thêm, cô ta muốn đóng đinh mối quan hệ giữa Lục Kiến Nghi và Kiều An.

“Thật ra, tôi biết Kiến Nghi đã qua lại với Kiều An, trước cô, bạn gái duy nhất của cậu ấy chính là Kiều An.

Tuy nhiên, tôi không đủ tư cách để quản mối quan hệ tay ba của cậu ta, muốn xử lý thế nào thì cô cậu tự mình quyết định, chỉ cần đừng để đứa trẻ trở thành vật hy sinh.”
Hoa Hiền Phương cười nhàn nhạt, duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nếu không bình tĩnh, thì cô sẽ xác thực “quan hệ vụng trộm” của Lục Kiến Nghi và Kiều An ngay lập tức.

“Mẹ nhỏ, việc này Kiến Nghi sớm đã giải thích với tôi rồi, Kiều An là cấp dưới của anh ấy, bọn họ chỉ là quan hệ công việc mà thôi.

Tư Mã Ngọc Như khoát tay: “Cậu ta nói cái gì thì là cái đó sao, kỳ thực chỉ cần xét nghiệm ADN thì hoàn toàn có thể tháo gỡ mọi nghi vấn, thân phận của đứa nhỏ cũng không còn bị nghi ngờ, chỉ là Kiến Nghi một mực không chịu làm.”
Cô ta rất thông minh, rất biết nắm bắt trọng điểm, như gãi vào chỗ ngứa của người khác.

Cô ta đã nhìn ra được, lần trước việc Lục Kiến Nghi từ chối làm xét nghiệm ADN đã khiến Lục Vinh Hàn và những người khác nghi ngờ.

Hoa Hiền Phương uống một ngụm sữa, sau đó liền đứng lên, chủ đề này vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.

“Mẹ nhỏ, tôi và Kiến Nghi đã bàn bạc xong rồi, chúng tôi không tham gia vào những loại chuyện khôi hài này.

Tôi ăn xong rồi, bây giờ phải mang bữa sáng lên cho Kiến Nghi.”
Nói rồi, cô liền đi vào phòng bếp.

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như cong lên một tia cười lạnh khó mà nhận ra, cô ta đoán rằng Hoa Hiền Phương đã biết chân tướng sự việc, nhưng chỉ là đang giả ngu mà thôi.


Sau khi ăn sáng xong, cô ta kéo Lục Vinh Hàn cùng ra vườn đi dạo.

“Vinh Hàn, anh có thấy, mỗi lần nhắc đến việc xét nghiệm ADN Hiền Phương đều thoái thác không.

Nếu em đoán không lầm thì cặp song sinh đó chắc chắn là con của Kiến Nghi.

Từ tận đáy lòng, Kiến Nghi nhất định rất muốn nhận đứa trẻ, suy cho cùng một giọt máu đào còn hơn cả ao nước lã, nhưng cậu ấy không thể lay chuyển được Hiền Phương.

Hiền Phương ngoài mềm trong cứng, bề ngoài nhìn có vẻ mềm yếu, thực chất tính cách vô cùng cứng rắn, hơn nữa còn rất gan dạ, việc gì cũng dám làm.

Nếu không năm đó, cô ấy đã không tạo ra một màn kịch về cái chết giả, đổi tên sửa họ để theo Hứa Nhã Thanh rồi.”
Lục Vinh Hàn nhàn nhạt liếc cô ta một cái: “Chúng nó không muốn cô can dự vào việc này, cô đừng quản nhiều nữa.”
Cô ta bĩu môi: “Em cảm thấy những đứa trẻ thật đáng thương, nếu Kiến Nghi là con ruột của em, em nhất định sẽ nhận hai đứa trẻ này về để nuôi dạy, cho dù Hiền Phương không đồng ý thì em cũng sẽ làm.

Suy cho cùng thì dòng máu chảy trong người chúng chính là máu của em.

Hơn nữa, chẳng phải chính Hiền Phương cũng đưa con đến sống trong nhà họ Lục sao? Chúng ta đều coi Tiểu Quân như con cháu trong nhà mình, chúng ta chưa bao giờ phân biệt đối xử với nó chỉ vì nó là con riêng của Hiền Phương và Hứa Nhã Thanh.

Đặc biệt là Kiến Nghi, gần như coi nó giống như con ruột của mình.

Tại sao Hiền Phương không thể cao cả hơn một chút mà chấp nhận những đứa trẻ bên ngoài của Kiến Nghi chứ.”
Con ngươi của Lục Vinh Hàn càng sâu thêm, trong lòng ông cũng bắt đầu cảm thấy đứa nhỏ có quan hệ với con trai mình, Finn chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc mà thôi.

Theo gia quy của nhà họ Lục, để con cháu được nhận tổ tiên thì người phụ nữ bên ngoài cũng phải theo về nhà chồng, nếu không thì chỉ có thể nuôi dạy bên ngoài.

Ông ước chừng Hiền Phương đã bàn bạc với con trai ông rồi, không chấp nhận Kiều An nuôi con ở bên ngoài, cho nên cô mới có thể mang đứa trẻ về bên mình.

“Cô nghĩ thế nào cũng không quan trọng, cứ để vợ chồng chúng nó tự giải quyết, cho dù xử lý không tốt cũng có “người ghen ghét”.

Việc lần trước không thể xảy ra lần nữa.”
Tư Mã Ngọc Như thở dài, giả bộ lo lắng nói: “Em biết, nếu không phải ruột thịt thì rốt cuộc cũng cách nhau một tầng.

Em làm như vậy đều là lo nghĩ cho anh, dù sao đó cũng là cháu của anh, quan hệ máu mủ ruột rà.


Dù người lớn có làm sai điều gì đi chăng nữa thì những đứa trẻ cũng không có tội, chúng không đáng gánh chịu mọi tội lỗi của người lớn.

Anh thực sự nghĩ Hiền Phương sẽ tốt với những đứa trẻ đó sao? Có người phụ nữ nào có thể dung túng cho đứa con riêng bên ngoài của chồng mình không?”
Lục Vinh Hàn xua tay: “Cô nghĩ quá nhiều rồi, Hiền Phương sẽ không xuống tay với một đứa trẻ đâu.”
Tư Mã Ngọc Như ôm trán: “Khi tỉnh táo dĩ nhiên sẽ không, chỉ sợ hai người cãi nhau vì chuyện của Kiều An, nhất thời kích động sẽ phạm phải sai lầm lớn.

Nếu như đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, Kiến Nghi sẽ không tha cho Hiền Phương, mối quan hệ giữa hai người họ nói không chừng cũng kết thúc luôn.”
Câu nói này tương đối khéo léo, không chỉ quan tâm đến đứa trẻ, mà còn quan tâm đến Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi.

Hơn nữa, giả thiết đó lại nằm trong khoảng phỏng đoán hợp lý.

Lục Vinh Hàn trầm mặc.

Trong nhà.

Hoa Hiền Phương bưng bữa sáng vào phòng.

Lục Kiến Nghi đã dậy, vừa rửa mặt xong, dưới cằm còn có mùi tươi mát của kem cạo râu.

“Anh xuống ăn là được rồi, không cần bưng lên đâu.”
“Ăn trong phòng đi, yên tĩnh!” Hoa Hiền Phương ngồi trên ghế sô pha, vừa nãy vốn cô cũng không ăn gì nhiều, chỉ uống vài ngụm sữa.

“Sao vậy?” Lục Kiến Nghi hỏi.

Cô xì mũi cười giễu cợt: “Mẹ nhỏ mở miệng ngậm miệng đều là chuyện của Kiều An, giống như khó khăn lắm mới nắm được sơ hở của anh, nếu không khiến anh tơi bời hoa lá, nhất định sẽ không cam lòng.”


Bình luận

Truyện đang đọc