CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Cô nhìn chăm chú và vô cùng sửng sốt, hóa ra lại là Hoa Mộng Lan!
Hoa Hiền Phương cũng sững sờ: “Hoa Mộng Lan, sao chị lại ở đây? Không phải là chị đang ở bệnh viện tâm thần sao?”
Ngũ quan của Hoa Mộng Lan dữ dằn méo mó một cách khó hiểu, khuôn mặt sau khi phẫu thuật thẩm mỹ của cô ta trông vô cùng xấu xí: “Các người tưởng là có thể nhốt tôi mãi được sao?”
Họ đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần, nhưng lại quên thanh toán viện phí, nhân cơ hội đó, cô ta đã nhờ bác sĩ chăm sóc gọi cho mẹ cô ta và xin tiền.

Dù sao thì bác cả cũng rất thương con gái, ngay khi nghe tin cô bị bắt vào tù, bà đã vội vàng trở về Giang Thành và cứu cô.

Khi biết vợ chồng Hoa Tuấn Anh đã đến Long Thành, cô quyết tâm tìm Hoa Hiền Phương và đi theo qua đây.

Khi đang ở nhà, cô ta đã nghe được Lộ Mai thì thầm với Hoa Tuấn Anh về việc mua một chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn, cô ta đoán là họ sẽ đến đây nên trốn ra ngoài đợi, không ngờ họ lại đến đây thật.

Sắc mặt của Lưu Lộ Mai tái me tái mét: “Hoa Mộng Lan, đây là túi của tôi, trả lại cho tôi.’
Hoa Mộng Lan nhổ nước bọt xuống đất: “Tôi khinh, túi này cô mua sao? Cô có tiền mua sao? Hoa Tuấn Anh đúng là rước một ngôi sao chổi về mà.

Cô kiếm được có mười lăm triệu một tháng mà đòi mua được chiếc túi một trăm năm mươi triệu sao, cô có biết xấu hổ không vậy? Còn gia đình mẹ đẻ cô nữa, cũng không biết xấu hổ y như cô vậy, đòi sính lễ hơn chín mươi triệu, lại chả đi lại chút hồi môn nào.


Họ Hứa của chúng ta được coi là giàu có một nửa Dù sao cũng là gia đình.

Nhà họ Hoa chúng tôi dù sao cũng là một gia tộc có quyền thế, cái lại nghèo hèn như cô thì lo yên phận đi chứ, còn đòi mua túi Hermes, mặt cô dày hơn cả cái tường rồi đấy.”
Lưu Lộ Mai vô cùng tức giận: “Dù sao thì tôi còn có công việc, còn tự kiếm tiền, cô thì sao, chỉ biết ăn cắp, lừa đảo.

Một người phụ nữ xấu xa độc ác như cô sớm muộn gì cũng chết không có chỗ chôn thây cho coi.”
“Tôi khinh.” Hoa Mộng Lan chống nạnh nhìn cô chằm chằm: “Cô đừng tưởng tôi không biết cô tới Long Minh làm gì, cô chỉ muốn lừa tiền Hoa Hiền Phương mua túi thôi đúng không.”
Lưu Lộ Mai gằn giọng, trong mắt đầy vẻ giễu cợt: “Tôi không đòi Hiền Phương, là Hiền Phương tự nguyện mua cho tôi, không giống như cô, như ăn cướp cướp vậy, mặt mày mày dạn đến tìm cô ấy đòi.

Điều quan trọng nhất là cô còn suốt ngày mơ mộng hão huyền đòi giành chồng với cô ấy, loại phụ nữ độc ác như cô thì đàn ông nào thèm chứ.”
Những lời này như chọc vào đáy của sự chịu đựng, lồng ngực của Hoa Mộng Lan sắp nổ tung, cô ta nghiến răng nghiến lợi.

“Cô ta xấu hơn tôi, dáng xấu hơn tôi, từ nhỏ đã học trường bình thường, ngông nghênh lỗ mãng, dựa vào đâu mà so với tôi chứ, đến xách dép cho tôi còn chả xứng.”
Hoa Hiền Phương uống nước ép với vẻ mặt cực kì điềm tĩnh.

Cô ấy không thèm tranh cãi với một kẻ điên.

Lưu Lộ Mai lại cười chế nhạo: “Cô đẹp hơn Hiền Phương sao? Vóc dáng đẹp hơn Hiền Phương sao? Haha tỉnh mộng đi, đừng có ảo tưởng nữa.

Chắc trên cái vũ trụ, cái thế giới này chả tìm ra người phụ nữ thứ hai nào mà mặt dày không biết xấu hổ như cô đâu.”
Hoa Mộng Lan tức giận đến mức muốn hét lên, cô ta không thể đối mặt với sự thật, và cô ấy cũng không muốn đối mặt với sự thật.

Cô ta tự thôi miên bản thân mỗi ngày, là cô ta đẹp hơn Hoa Hiền Phương, dáng người đẹp hơn Hoa Hiền Phương, ưu tú hơn Hoa Hiền Phương, giỏi hơn Hoa Hiền Phương.Thậm chí Hoa Hiền Phương còn chả bằng cái ngón tay của cô ta, Lục Kiến Nghi và nhà họ Lục không nhìn trúng cô ta là do mắt bọn họ bị mù.

“Con kia, tôi sẽ không cho cô yên ổn đâu, cô đừng trông chờ đồng nào từ nhà chúng tôi nữa.”
Cô ta nói xong, xoay người chạy ra ngoài.

Chiếc túi này là phiên bản giới hạn, nếu bán lại thì cũng phải được giá không ngoài một trăm năm mươi triệu.

Miễn là có tiền, cô ta có thể làm bất cứ điều gì cần thiết.


“Trả lại túi cho tôi.” Lưu Lộ Mai vội vàng chạy ra ngoài, Hoa Tuấn Anh cũng đuổi theo sau.

Hoa Hiền Phương ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh cô giúp bọn họ đuổi theo.

Tất nhiên, Hoa Mộng Lan không thể là đối thủ của vệ sĩ, liền bị tóm gọn.

“Buông tôi ra, cái túi này là của tôi, các người không được cướp của tôi.” Cô ta ôm chặt chiếc túi, khư khư không buông ra.

“Đây là túi của tôi.” Lưu Lộ Mai sao mà tha cho cô ta được, vội vàng xông lên cướp lại túi của mình, Hoa Tuấn Anh cũng giúp sức.

Làm sao mà Hoa Mộng Lan có thể là đối thủ của hai người họ được? Sau khi bị Hoa Tuấn Anh đánh mấy phát cô ta liền đau đớn hét lên.

“Hoa Tuấn Anh, nếu anh đánh em gái ruột của mình, sau này đừng mong được chết yên thân.”
“Người phụ nữ làm nhiều điều ác như cô mà còn chưa chết thì sao tôi phải sợ chứ?” Hoa Tuấn Anh dơ nắm đấm lên trước mặt cô ta, cô ta sợ quá vội vàng lấy túi che mặt lại.

Lộ Mai liền nhân cơ hội này để chộp lấy chiếc túi.

Nắm đấm của Hoa Tuấn Anh nhắm trúng vào mặt Hoa Mộng Lan, khiến mặt cô ta bị lệch.

Cô ta hét lên như con lợn sắp bị giết thịt vậy: “Bớ người ta! Giết người! Giết người kìa!”
Hoa Hiền Phương đứng nhìn cảnh tượng này cách đó không ra, cô thở dài.

Chỉ vì một chiếc túi Hermes mà dẫn đến án mạng ư.

Lưu Lộ Mai khịt mũi: “Hoa Mộng Lan, cứ hét lên đi, cảnh sát mà tới thì cô thảm đấy.

Bây giờ đang ở giai đoạn toại ngoại chờ xét xử, nếu thêm một tội ăn cướp này nữa thì án phạt càng thêm nặng đấy, tới lúc đó mấy chú cảnh sát sẽ bắn “pằng” một phát xuyên tim cô, tiễn cô về tây thiên đấy.”
Hoa Mộng Lan đột nhiên im bặt, như kiểu cổ họng bị mắc kẹt vậy.

“Tôi sẽ không tha cho các người đâu, chờ đi, các người đừng mong được sống yên ổn.”

Cô ta chửi mắng nguyền rủa, không quan tâm đến vết thương trên mặt luôn, bò dậy bỏ chạy thảm hại như một con chuột.

Lưu Lộ Mai dẫm chân bực bội: “Chắc chắn mẹ chồng bị tẩy não nên mới thả con người bị điên này ra khỏi bệnh viện tâm thần.”
Hoa Tuấn Anh cũng rất tức giận, liền gọi điện thoại cho bác cả: “Mẹ có bị gì không vậy, tự nhiên để cho một kẻ chuyên đi gây tai họa như Hoa Mộng Lan ra khỏi bệnh viện tâm thần, mẹ có biết là nó giống như một bóng ma không? Theo chúng tôi đến Long Minh làm loạn, con nói cho mẹ biết, nếu mẹ không nỡ để nó ở trong bệnh viện tâm thần thì để quản tốt nó giùm con, nếu như còn tìm đến chỗ bọn con làm loạn nữa, consẽ không khách sáo nữa đâu, con sẽ đánh nát mặt nó đấy, cho dù thẩm mỹ cũng không cứu nổi cái mặt đâu.”
Anh ta gần như gào lên, bác cả hãi hùng khiếp vía, màng nhĩ như sắp thủng đến nơi vậy.

“Mẹ sợ rằng Mộng Lan mà ở trong viện tâm thần sẽ phát điên thật đấy, rồi đến lúc sẽ càng khó quản nó hơn.”
“Nếu quản không nổi thì cứ đưa đến đồn cảnh sát, nhốt ở đó cả đời.

Với người lòng lang dạ sói, bụng dạ nham hiểm như thế thì nhà tufmoiws là nơi phù hợp nhất với nó.” Hoa Tuấn Anh vô cùng giận dữ.

“Cho dù nó có xấu xa hơn nữa thì vẫn là em gái của con mà.” Bác cả khóc lóc.

Hoa Tuấn Anh khịt mũi: “Con không có loại em gái như nó, từ nay về sau con sẽ cắt đứt quan hệ với nó, nếu mẹ còn muốn bảo vệ nó thì sau này tránh xa con ra.

Đừng hy vọng con phụng dưỡng tuổi già cho mẹ, bảo nó đi mà phụng dưỡng mẹ.”.

Hoa Tuấn Anh nói xong liền cúp điện thoại.

Mặc dù xảy ra một trò hề nhỏ như vậy nhưng nó không ảnh hưởng đến tâm trạng mua sắm của Lưu Lộ Mai, cô ấy vẫn cần mua quần áo và đồ trang điểm.

Mua sắm xong, Hoa Hiền Phương đưa họ đi ăn hải sản.

“Ngày mai Tôn Yến Tư cũng sẽ qua đây, trước đây chúng ta đều là hàng xóm sống trong một con hẻm, đợi cô ấy qua chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.”


Bình luận

Truyện đang đọc