LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Diệp Đình ngẩn ra: "Em gọi anh là gì?"

Dương Gia Lập ngoắc ngoắc ngón tay hướng Diệp Đình, ra hiệu cho hắn cúi người xuống.

Thời điểm Diệp Đình cúi đầu xuống, Dương Gia Lập nghiến răng kèn kẹt, tức giận tới mức như muốn cắn đứt lỗ tai hắn: "Tôi gọi anh......ông xã nha~"

"Sao, tôi gọi sai à?"

Lông mày Diệp Đình khẽ nhúc nhích, quay đầu qua nhìn lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt trong mắt Dương Gia Lập.

Diệp Đình cong cong khoé môi, miễn cưỡng gượng cười: "Em biết rồi"

Dương Gia Lập ném hai bản sao giấy chứng nhận kết hôn trước mặt Diệp Đình.

Hai trang giấy đập xuống mặt bàn rồi trượt một đường bay xuống đất, Diệp Đình vươn tay bắt được một tờ, nhìn dòng chữ phía trên, cười cười.

Giọng điệu Dương Gia Lập lạnh lùng hỏi hắn: "Anh không có gì muốn nói với tôi à?"

Diệp Đình yên lặng nhặt tờ giấy còn lại lên, xếp lại với nhau, chỉnh ngay ngắn rồi đặt trên bàn.

Hắn ngẩng đầu, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Dương Gia Lập: "Thật xin lỗi, bé con"

"Anh ngoài miệng nói, giống như khi học đại học, ở bên anh một tháng, sau đó anh sẽ không tới làm phiền tôi nữa. Kết quả, anh lén lút lừa tôi ký tên, mơ mơ hồ hồ kết hôn với anh", yết hầu Dương Gia Lập lăn lộn lên xuống, cả người toát ra sự nghiêm túc hiếm có, "Diệp Đình, thủ đoạn của anh thật là cao tay"

Diệp Đình không nói gì chỉ lặng yên nhìn Dương Gia Lập, ánh mắt như là bình tĩnh lại như là cầu xin.

Dương Gia Lập gật gật đầu cười: "Tôi phát hiện ra con người anh, có thể ngồi ở vị trí này, thủ đoạn thật đúng là không phải bình thường"

"Bây giờ nghĩ lại từ đầu đến cuối, có phải anh đã lên kế hoạch tốt từng bước từng bước một ngay từ khi dùng Lý đại Lý nhị để ép tôi ra mặt. Đầu tiên ép tôi tới gặp anh, lại đưa ra giao ước 30 ngày, từng chút một làm tôi mềm lòng, tới khi tôi sắp bị anh làm cho mềm lòng rồi thì khiến tôi mơ hồ kết hôn với anh, dù như thế nào cũng không thể thoát khỏi anh"

Ánh mắt Dương Gia Lập sắc như dao, nhìn thẳng vào Diệp Đình: "Anh lại gạt tôi"

Diệp Đình nghe thấy bốn chữ này, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.

Hắn nắm lấy tay Dương Gia Lập, muốn kéo cậu vào trong ngực nhưng bị Dương Gia Lập tránh đi.

"Từ đầu đến cuối anh đều đang đùa giỡn tôi, anh vẫn luôn dắt mũi tôi, tôi nói có đúng không?"

Diệp Đình nghe được câu này, trong lòng càng thêm nóng nảy.

Hắn biết có một ngày chuyện kết hôn này kiểu gì cũng sẽ bị lộ ra, nhưng hắn không hề nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy.

Nhanh tới mức hắn trở tay không kịp.

Hắn tiến lên ôm Dương Gia Lập vào trong lòng, hốt hoảng nói: "Không phải bé con, anh có chuẩn bị một chút, nhưng em không thể phủ định anh như vậy. Ba mươi ngày kia em ở cùng anh, mỗi một câu anh nói, từng chữ, đều là xuất phát từ chân thành, điểm này, anh một phân một hào cũng không hề gạt em"

Dương Gia Lập quay đầu, giống như con thú nhỏ bị chọc giận, cắn cổ Diệp Đình một ngụm.

Diệp Đình buông cậu ra, từ trước tới nay hắn luôn là dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh, giống như một thương nhân từng trải chưa bào giờ thất bại, nhưng hiện tại vẻ mặt nứt ra một tia lo sợ bất an: "Chuyện kết hôn anh có thể tỉ mỉ thành thật nói với em, chuyện này anh sẽ không phủ nhận. Nhưng mà, anh thật sự còn thích em, anh thật sự muốn em quay lại, anh thật sự muốn em ở bên anh một lần nữa, đây đều là sự thật"

Dương Gia Lập không nói chuyện, sau khi trút hết cảm xúc, trầm mặc quay người bỏ đi.

Diệp Đình không cản cậu, hắn biết có ngăn cũng ngăn không được.

_______________________

Từ đó về sau, giữa Dương Gia Lập và hắn như có một bức tường ngăn cách, Dương Gia Lập không còn do do dự dự chuyện có nên liên lạc với hắn không, tất cả như bỗng chốc nguội lạnh.

Diệp Đình cũng thử tới gõ cửa nhà Dương Gia Lập, nhưng Dương Gia Lập vừa nhìn thấy hắn qua mắt mèo là căn bản không chịu mở cửa.

Diệp Đình không nghĩ tới chuyện này lại khiến Dương Gia Lập tức giận tới như vậy.

Hắn thậm chí cúi mình chủ động liên hệ Triệu Hướng Hải, muốn nhờ anh ra mặt khuyên Dương Gia Lập một chút.

Nhưng Triệu Hướng Hải quyết không nhúng tay vào, chỉ nhẹ nhàng phun ra một câu: "Cậu nhiều suy nghĩ với thủ đoạn cao minh như vậy, nên nghĩ tới sẽ sớm có ngày hôm nay. Tự mình đâm hỏng rổ, thì tự mình thu thập đi"

Diệp Đình thật sự không còn biện pháp nào khác, liền viết từng bức từng bức thư cho Dương Gia Lập, kẹp vào cửa nhà cậu.

Cứ như vậy giằng co một tuần, có một hôm Dương Gia Lập ra ngoài mua cơm tối liền gặp phải Diệp Đình đứng dưới lầu.

Nhìn qua giống như hắn đã đợi thật lâu, trên mặt đất toàn là tàn thuốc.

Hắn thấy Dương Gia Lập đi xuống, miễn cưỡng cười: "Bé con"

Dương Gia Lập vừa nhìn thấy hắn liền quay đầu đi.

Vất vả lắm mới thấy cậu một lần, Diệp Đình vội vàng chạy tới, chắn trước mặt Dương Gia Lập.

Hắn nhìn ánh mắt không có thiện ý của Dương Gia Lập, cười cười, nhét hộp cơm vẫn luôn treo trên tay vào tay Dương Gia Lập: "Chưa ăn tối phải không, đây là đồ anh đặt cho em ở Văn Nam. Đều là món em thích"

Dương Gia Lập im lặng đẩy hộp cơm về.

Diệp Đình nhìn hộp cơm bị đẩy lại, im lặng hồi lâu, sau đó lại ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh khẩn cầu.

Hắn hít sâu một hơi: "Về chuyện kết hôn, anh muốn biện hộ cho mình lần cuối"

Hắn duỗi mấy ngón tay ra, nghiêm túc giống như đang tuyên thệ: "Lừa em kết hôn, xác thật là anh không đúng, anh không tôn trọng nguyện vọng của em. Nhưng mà, anh tuyệt đối không có ý đùa giỡn em, anh thích em nhiều như thế nào, anh muốn quay lại với em đến thế nào, ba mươi ngày kia em nhất định có thể cảm nhận được. Anh không phải muốn dắt mũi em, anh chỉ là...............sợ mất em"

Dương Gia Lập lách mình vào trong cánh cửa: "Anh nói xong chưa, nói xong rồi thì đi đi"

Diệp Đình đưa tay giữ cửa, hơn nửa ngày, cuối cùng thở dài, cảm thấy có chút chán nản.

Hắn đưa hộp thức ăn và một hộp giấy nhỏ cho Dương Gia Lập, cười khổ nói: "Em cầm lấy mấy thứ này, anh sẽ rời đi ngay"

Dương Gia Lập nghĩ đi nghĩ lại, ôm vài thứ kia, đóng cửa lại.

Sau khi Diệp Đình đi, Dương Gia Lập ngồi một mình trên sô pha, ôm chân, nhìn A Phúc và Tiểu Hoàng chạy tới chạy lui quanh phòng, tạo nên một mảnh ầm ĩ ồn ào.

Thực lòng mà nói, ngày từ đầu khi biết chính mình bị lừa kết hôn, cậu xác thực rất tức giận.

Cậu ghét hành vi tự mình quyết định của Diệp Đình, cậu ghét bị lừa dối và bị dắt mũi.

Nhưng khi cơn giận nguôi ngoai một chút, bình tĩnh trở lại, cậu cũng biết rằng mặc dù Diệp Đình sau lưng có chuẩn bị kế hoạch trong 30 ngày kia, nhưng lời họ thầm nói trong những đêm đó, những điều Diệp Đình đã làm, tình yêu chân thành cùng ấm áp trong mắt hắn, tuyệt đối không phải giả.

Dương Gia Lập lại có một trận ác chiến trong đầu.

Chờ khi cậu lấy lại tinh thần, trời đã tối hẳn, gió đêm từ bên ngoài thổi vào, thật lạnh.

Dương Gia Lập đi tới đóng cửa sổ rồi quay đầu nhìn lại.

Bữa tối mà Diệp Đình đưa cho cậu đã hoàn toàn nguội lạnh, mà chiếc hộp nhỏ không biết đựng gì lặng lẽ đặt bên cạnh, được đóng gói kỹ càng.

Dương Gia Lập do dự một hồi, nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy hộp, mở ra.

Bên trong là một chiếc khung ảnh.

Dương Gia Lập đặt khung ảnh trước mặt nhìn nó, đó là bức ảnh trên bàn làm việc của Diệp Đình, sau khi xem buổi biểu diễn, họ hôn nhau giữa đám đông với hai cặp sừng toả sáng trên đầu.

Dương Gia Lập nhìn chính mình trong bức ảnh bởi vì ngạc nhiên và bất ngờ mà cười tới đôi mắt cũng cong lên, cùng Diệp Dĩnh đang thâm tình hôn cậu, bất tri bất giác cong cong khoé miệng.

Cậu lật ngược khung hình, thấy có một con cừu gấy được dán vào mặt sau khung.

Con cừu nhỏ này đang khóc sướt mướt, rơi ra hai dòng nước mắt xanh lam, cầm một tấm biển có ba chữ trên đó: Tha thứ cho anh.

Dương Gia Lập nhìn vào chiếc hộp một lần nữa, thấy có một phong thư được đặt ở dưới.

Cậu nhặt phong thư lên, trên đó có dính một tờ giấy nhớ.

Nét chữ trên mẩu giấy nhớ có góc có cạnh, cho thấy tính cách cao ngạo và cường thế của người viết: "Bé con, nếu em vẫn không muốn tha thứ cho anh, vậy mở phong thư ra. Lừa gạt em, thật xin lỗi, nhưng anh vẫn yêu em như trước"

Trái tim Dương Gia Lập khẽ run lên, ngón tay chạm vào chữ "yêu em" một hồi rồi mới mở phong thư ra.

Bên trong phong thư có hai tài liệu bằng tiếng Anh, một tờ giấy ghi chú nhỏ dán bên cạnh viết:

Đơn xin ly hôn.



(Sau đó Dương Gia Lập ký tên, hai người ly hôn,  toàn văn hoàn, SE)













Giỡn đó mấy ông =)))))))))))))

Tui sẽ cố edit xong truyện này trước khi kỳ nghỉ hè của tôi kết thúc, chứ vào học xong deadline dí sml, sợ không có thời gian á =(((((((((((((((

Bình luận

Truyện đang đọc