LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Lý Đại nghẹn họng, vẻ mặt trông khó chịu.

Hắn chất vấn Lý Nhị: “Sao em có thể biết cậu ta đã hối lỗi.”

Lý Nhị xòe tay đếm từng chuyện một cho Lý Đại nghe: “Tự anh nghĩ lại xem. Lần anh Dương bị bắt, nếu không có Vương Dương anh ấy cũng không trốn ra được đâu, còn giờ thì sao, mỗi ngày Vương Dương đều tập luyện đúng giờ, thái độ cũng đủ khiêm tốn, cậu ấy gần như là anh bảo cái gì liền làm cái đó, còn không nổi giận nữa.”

Lý Đại lạnh lùng hừ một tiếng, có chút kinh thường.

Lý Nhị mở hai túi bánh quy nước ra, quơ quơ trước mặt Lý Đại, nói: “Còn có cái này nữa, anh nhìn đi, người ta tự cảm thấy mình kéo chân sau, người ta xấu hổ nên ngày nào cũng tự tay nướng bánh quy với bánh ngọt cho em, dáng vẻ hạ mình tới thế này rồi anh còn nói người ta không hối cải sao?”

Lý Đại sống chết không chịu tiếp thu: “Cậu ta giả mù sa mưa, là giả vờ đó.”

Lý Nhị dừng chân lại, hai tay ôm ngực, đột nhiên trở nên nghiêm túc, bĩnh tĩnh nói: “Anh dựa vào đâu mà nói cậu ấy giả vờ, anh dựa vào cái gì mà nói cậu ấy giả vờ. Vu khống, lại đây lại đây, nói ra sự thật đâu, lấy chứng cứ ra đi.”

Lý Đại đỏ mặt một chút.

Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên nhíu mày, nghi hoặc nhìn Lý Nhị: “Bởi anh nói, sao tự nhiên em lại bắt đầu nói giúp cậu ta, bây giờ chưa tới vài ngày em liền đứng về phe cậu ra rồi sao?”

Lý Nhị hùng hồn nói: “Em đây gọi là lên tiếng vì chính nghĩa.”

“Chính nghĩa cái gì?” Lý Đại hừ lạnh một tiếng, mới vừa nghiêng đầu đi, đột nhiên như nhớ tới cái gì, mở lớn mắt nhìn Lý Nhị, hung dữ nói, “…….Tên tiểu tử nhà em đừng nói là em coi trọng cậu ta nha?”

Lý Nhị: “???”

“Lúc trước là Triệu Hướng Hải, hình nền điện thoại đều đổi thành hình chụp chung với anh ta, bây giờ lại lòi ra tên Vương Dương, em luôn miệng nói giúp cậu ta, Lý Nhị, em đừng nói với anh là em thật sự cong đấy, anh sẽ đánh em đó.”

Lý Nhị tức đến bật cười.

Vẻ mặt cậu ta như không dám tin, cất cao giọng, nói: “Anh, đầu óc anh nghĩ cái gì vậy, tại sao mỗi lần em có quan hệ tốt với đàn ông là anh liền cảm thấy em coi trọng người ta vậy, tật xấu gì vậy hả. Em đã nói với anh nhiều lần rồi, em là trai thẳng, thẳng nhưng sắt thép, Schwarzenegger* cũng không bẻ cong được đâu, em không thích củ cải trắng, em thích ngực bự được chưa?”

*Arnold Alois Schwarzenegger: vận động viên thể dục thể hình, diễn viên điện ảnh và chính khách Cộng hòa người Mỹ gốc Áo làm Thống đốc bang California thứ 38.

Lý Đại hơi thả lỏng nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được quét trên người Lý Nhị.

Lý Nhị?! một cái: “Rõ ràng là thành kiến của anh quá sâu, anh vẫn nên tự xem lại mình đi.”

Lý Đại cãi bướng: “Cỏ mọc đầu tường*.”

*Cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió, chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó; ngã theo chiều gió.

Lý Nhị nói lầm bầm: “Não chết.”

Hai anh em trong lòng nghẹn khí cùng nhau trở về nhà.

Gần hơn nửa tháng tập luyện, cuối cùng cũng bắt đầu ghi hình chương trình.

Ngày ghi hình, Diệp Đình đích thân lái xe chở Dương Gia Lập cùng ba người còn lại đến trung tâm diễn xuất.

Trước khi bọn họ lên sân khấu, Dương Gia Lập còn đang nhớ lại những gì cậu cần nói khi lên sân khấu, trong lúc lơ đãng quay đầu lại thì nhìn thấy Vương Dương đang co người ngồi ở một góc trong hậu trường, sắc mặt trắng bệch kỳ lạ, ánh mắt cũng mơ màng không ổn định.

Dương Gia Lập lặng lẽ đi đến bên cạnh Vương Dương, hỏi hắn: “Cậu sau vậy. khó chịu sao?”

Vương Dương lắc đầu: “Chỉ là, có chút lo lắng.”

Dương Gia Lập thấy dáng vẻ hơi run lên của cậu ta, nhíu nhíu mày, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Vương Dương, quả nhiên trong lòng bàn tay cậu ta đã ướt đẫm mồ hôi.

Vương Dương đang sợ hãi.

Dương Gia Lập ngồi xổm xuống, ôm vai Vương Dương, giống như một anh cả bĩnh tĩnh nói: “Cậu không cần phải sợ hãi, cũng không cần lo lắng quá nhiều. Bây giờ chúng ta là một nhóm, có chuyện gì chúng ta đều có thể cùng nhau gánh vác, cho dù lúc nào thì vẫn có anh ở đây, cậu không cô đơn, biết không?”

Vương Dương sợ hãi ngẩng đầu dậy, sau hồi lâu, rốt cuộc cũng gật đầu.

Dương Gia Lập mỉm cười đặt đầu cậu ta lên vai của mình, vừa vuốt tóc Vương Dương vừa cố gắng tạo bầu không khi đùa giỡn để cậu ta thoải mái một chút: “Con ta ngoan quá, ba đây rất vui.

Đạo diễn đứng trước sân khấu gọi bọn họ lên sân khấu.

Lúc lên sân khấu, Dương Gia Lập đè thấp giọng nói với Lý Đại và Lý Nhị phía sau: “Lát nữa anh đứng ở phía trước sẽ không thể nhìn thấy, hai đứa ở phía sau nhớ cố gắng hỗ trợ Vương Dương một chút.”

Lý Nhị làm một động tác Ok.

Đèn sân khấu bật lên, Dương Gia Lập hít sâu, bước lên trên sân khấu.

Ngày ghi hình hôm đó, bọn họ ghi hình liên tục 6 tiếng đồng hồ, chờ đến khi đạo diễn chịu buông tha cho bọn họ, kết thúc buổi ghi hình lần này của bọn họ, hai chân Dương Gia Lâm suýt nữa là mềm oặt, khó khăn thở hổn hển mấy hơi, vừa quay đầu lại nhìn mấy người phía sau, sắc mặt Lý Nhị cũng mệt mỏi mất sức, chỉ có Lý Đại là ổn hơn một chút

Thảm nhất chính là Vương Dương, môi trắng bệch, giống như tờ giấy trong gió, thổi một cái là bay mất tiêu.

Sau khi xuống sân khấu, Dương Gia Lập không thèm ngoảnh lại, nhanh chóng gọi gần 300 tệ tiền thức ăn, dẫn Lý Đại, Lý Nhị và Vương Dương ăn uống thoải mái mới tính là lấy lại chút sức lực.

Lúc chương trình chính thức phát sóng, quả nhiên trên mạng dâng lên một ngọn sóng lớn.

Cư dân mạng còn nhớ lúc trước Dương Gia Lập bị bạo lực mạng, sau đó tình thế xoay chuyển sang Vương Dương bị bạo lực mạng, lần này bọn họ không ngờ Dương Gia Lập và Vương Dương vậy mà lại xuất hiện cùng nhau, chẳng những cùng nhau xuất hiện mà còn cùng chung một nhóm, cư dân mạng hệt như được mở ra một thế giới mới, bàn luận không thôi, trực tiếp đem Dương Gia Lập lên hot search.

Khi Lý Nhị gửi ảnh chụp màn hình bảng Hot search của nhóm bọn họ cho Dương Gia Lập, Dương Gia Lập đang nằm trong ngực của Diệp Đình, hai người không chút ngại cùng nhau khỏa thân ngâm trong bồn tắm.

Dương Gia Lập đưa hình cho Diệp Đình xem, cười nói: “Em thấy tụi em sắp bạo rồi.”

Diệp Đình nhìn số lượng bình luận ngày càng tăng lên của Dương Gia Lập, gật gật đầu, mút chiếc cổ ấm áp của Dương Gia Lập một lát, khàn giọng nói: “Lần này anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”

Dương Gia Lập lầm bầm, ngẩng cao đầu hãnh diện nói: “Em cũng sẽ bảo vệ ba đứa con em thật tốt.”

Lần này làn sóng thảo luận của cư dân mạng kéo dài khoảng chừng ba ngày.

Dương Gia Lập vẫn luôn nhìn hướng gió của cư dân mạng, giải quyết đúng lúc, kết quả xem như không tồi.

Đợi đến ngày thứ tư, lúc Dương Gia Lập mở weibo ra xem, cậu thấy trong phần bình luận có một siêu thoại kỳ lạ.

Siêu thoại này tên là huấn luyện viên tập thể hình và vợ yêu của hắn.

Khi Dương Gia Lập đầu đầy dấu chấm hỏi nhấn vào đó, khi cậu nhìn thấy tấm ảnh dùng kỹ thuật cắt ghép với nhau trên trang đầu của siêu thoại, suýt nữa đã phun nước lên người Diệp Đình đang ngồi xem tài liệu kế bên mình.

Diệp Đình lau vết nước dính trên khóe miệng của Dương Gia Lập: “Nhìn thấy gì mà kích động vậy?”

Dương Gia Lập giơ điện thoại lên trước mắt Diệp Đình.

Diệp Đình tập trung nhìn vào, chỉ thấy đôi mắt Vương Dương trong trẻo như chú nai, cơ thể thì gầy yếu. Lý Đại dáng người to lớn ngập tràn khí chất đàn ông đang đứng phía sau Vương Dương, ôm lấy cả eo Vương Dương, cực kỳ tình tứ.

Tác giả có chuyện muốn nói: 

Chính văn sắp kết thúc rồi.

Phấn chấn, kích thích, vui vẻ.

Nếu có phiên ngoại thì có lẽ là Vương Dương và Lam Thiên, ai tui cũng muốn viết, mọi người muốn đọc của ai trước?

Bình luận

Truyện đang đọc