LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Triệu Hướng Hải cười khổ lắc lắc đầu.

Anh nhắm mắt than thở: "Sao dễ vậy được, cũng không phải ra chợ mua rau, khoai tây củ cải gì đó đều nhặt vào rổ được, ....... Hơn nữa, hiện tại anh đang rối hết cả lên đây, không còn sức nghĩ tới chuyện đó nữa, vẫn là thôi đi"

Dương Gia Lập nhướn mày nói: "Ủa ai nói anh phải thật sự tìm một người đâu?"

Triệu Hướng Hải híp mắt, nghi hoặc "ừ" một tiếng.

Dương Gia Lập ghé vào bên tai Triệu Hướng Hải, nhỏ giọng nói: "Không nhất định phải là thật, dù sao mục đích chính là để Tiêu tổng thức thời mà yên phận, về sau không tới làm phiền anh, đều là giả vờ cho y xem thôi mà. Trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn là không thật sự tìm được người mới, nhưng tìm một người bộ dáng thích hợp, phối hợp diễn cùng anh một vở kịch còn không phải quá dễ rồi sao?"

Mí mắt Triệu Hướng Hải giật giật, chần chừ: "Cách này của em..."

"Anh Hải, anh nghĩ lại xem, Vinh Hải ký với nhiều nghệ sĩ như vậy, kiểu nào chả có", mắt Dương Gia Lập sáng lên, tinh thần phấn chấn, "Hơn nữa, anh còn là nam thần trong mắt bao nhiêu người, một đám đều xuất thân từ học viện hí kịch trung ương, nhờ bọn họ giúp một chút còn không phải quá dễ rồi à?"

"Triệu Hướng Hải chớp chớp mắt, cúi đầu suy nghĩ.

Dương Gia Lập tự đầu lên vai Triệu Hướng Hải, cười như con cừu đang nhảy nhót vui vẻ trong gói sticker của Diệp Đình: "Thật ra, nếu anh muốn, em cũng có thể đó, nhưng mà......."

Cậu chưa kịp nói xong, Triệu Hướng Hải đã vội vàng xua tay nhếch miệng cười.

"Em thì miễn, đầu óc em linh hoạt đó nhưng anh chịu không nổi đâu nha. Một con chó ngu đã đủ khiến anh đau đầu lắm rồi, lại còn đi chọc thêm một con chó vừa điên vừa cố chấp lại còn lợi hại, anh ngại cuộc đời quá dài hay gì?"

Dương Gia Lập nhún vai.

"Nhưng mà thật ra cách này của em có khi cũng được đó", Triệu Hướng Hải gật đầu.

Hai mắt Dương Gia Lập sáng ngời: "Nếu anh cảm thấy cách này khả thi vậy em đi tìm cho anh ứng cử viên"

Triệu Hướng Hải buồn cười hỏi: "Em tìm được á?"

Dương Gia Lập vỗ vỗ ngực, to gan lớn mật đảm bảo: "Cứ giao hết cho em"

______________________

Sau khi tới thăm Triệu Hướng Hải cả buổi sáng, Dương Gia Lập liền đi tới phòng phát sóng của đài truyền hình để chuẩn bị tổng duyệt trước khi chương trình được ghi hình.

Cậu gặp Lý đại Lý nhị ở địa điểm đã hẹn trước, lúc ba người đang trên đường tới phòng phát sóng của đài truyền hình còn gặp phải một đám phóng viên. Hồi trước ba người trải qua bao nhiêu phong ba khó khăn, mãi tới sau này mới có cơ hội thể hiện tài năng, cuối cùng hiện tại cũng toả sáng, xem như có chút danh tiếng.

Dương Gia Lập hơi không quen việc bị máy ảnh của truyền thông, đèn flash, microphone vây bên trong.

Thời điểm cậu cúi đầu muốn tăng nhanh tốc độ đi vào bên trong thì khoé mắt liếc thấy một nam sinh chen chúc lẫn lộn giữa đám phóng viên đông đúc.

Nam sinh kia giơ di động hướng tới bọn họ, mặc áo hoodie đen giản dị, đeo kính râm và khẩu trang, trên đỉnh đầu còn đội mũ lưỡi trai, che chắn tới kín mít.

Không hiểu sao Dương Gia Lập thấy người này có hơi quen mắt.

Đang định quay đầu nhìn kỹ hơn thì đám đông lại ép sát tới, người nọ lập tức biến mất, tìm thế nào cũng không thấy nữa.

Dương Gia Lập nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều, tăng nhanh tốc độ đi vào hội trường.

Trong phòng chuẩn bị ở hậu trường, thừa dịp chưa tới lượt bọn họ, Dương Gia Lập xách Lý đại Lý nhị tới một góc yên tĩnh.

Lý đại Lý nhị khó hiểu hai mặt nhìn nhau: "Sao vậy anh Dương?"

Dương Gia Lập đảo mắt nhìn xung quanh, ho khan một tiếng, cố tình dùng ngữ điệu nghiêm túc nói: "Lý nhị, anh có chuyện này muốn nhờ em giúp"

Tình tình Lý đại điềm đạm, nhưng mặt mũi nhìn qua lại quá nam tính, nếu để cậu ấy đứng cùng Triệu Hướng Hải, có khi trông còn trưởng thành hơn cả Triệu Hướng Hải tới mấy phần, không thích hợp. Lý nhị thì không giống, mặt mũi lúc nào cũng vui vẻ, lớn lên còn trắng trẻo đẹp mã y hệt tiểu thư khuê các nhà nào đó, rất có phong thái của idol nhỏ, Dương Gia Lập nghĩ nghĩ, để cậu ấy phối hợp với anh Hải, rất được.

Dương Gia Lập đem nội dung câu chuyện đã thương lượng với Triệu Hướng Hải sắp xếp lại một lần rồi nói cho Lý nhị.

Lý nhị nghe xong, khuôn mặt trắng trẻo bị doạ tới đỏ bừng: "Để em ở bên cạnh đàn ông á? Này không được đâu, em không phải gay"

Dương Gia Lập thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai Lý nhị, tỏ vẻ đang gánh trọng trách nặng nề trên vai: "Vì em không phải gay nên anh mới nhờ em. Em nghĩ lại xem, anh Hải của chúng ta có mị lực như thế, nếu em là cong, phim giả tình thật, vậy anh không phải là mang phiền toái lớn tới cho anh Hải sao. Em thẳng mới tốt, dù sao cũng chỉ là một vở kịch, không cong được đâu"

Lý nhị vẫn khó xử: "Nhưng em chưa từng đóng phim, không có kinh nghiệm diễn"

Dương Gia Lập trừng mắt: "Không phải em nói hồi trước tham gia rất nhiều chương trình TV, từng diễn mấy chục nhân vật sao?"

Lý đại vẫn đang yên lặng nghe nãy giờ đột nhiên hừ một tiếng, cười nhạo nói: "Nó đúng là từng diễn không ít vai. Nào là bác sĩ Hải Quy trong quảng cáo thuốc Thần Công trị bách bệnh, nam nhân mềm yếu không thể "ngẩng đầu" trước mặt vợ trong quảng cáo thuốc tráng dương cường thận, rồi quảng cáo rượu thuốc gì đó, rồi nam nhân bị táo bón biểu tình phóng đãng sau khi được thông ruột trong quảng cáo thuốc nhuận tràng.........À, còn có quảng cáo giày đi đường của người già cũng có phần của nó, chương trình đứng đắn nghiêm túc thì không có, nhưng mấy cái quảng cáo trời ơi đất hỡi thì kiểu gì cũng có phần"

Lý nhị gãi gãi đầu, mặt đỏ lên: "Cũng không có ưu tú như vậy đâu"

Lý đại lạnh nhạt: "Không ai khen mày hết"

Dương Gia Lập ho khan một tiếng, nhịn cười ôm lấy bả vai Lý nhị: "Dù sao anh cảm thấy chuyện này không ai phù hợp hơn em hết. Thằng hai à, ba ba nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, nuôi binh ngàn ngày dùng một giờ, con nói coi có làm hay không?"

Lý nhị nhìn Lý dại một cái, lại quay qua nhìn Dương Gia Lập thêm một cái.

Cậu cúi đầu, hơn nửa ngày mới nhíu mày: "Anh đã nói như thế, em......làm vậy"

Bình luận

Truyện đang đọc