LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Lồng ngực Diệp Đình bỗng chốc như bị đâm mạnh một cái.

Đột nhiên hắn cảm thấy có chút hối hận.

Lúc trước bởi vì muốn tạo áp lực cho Dương Gia Lập, ép cậu trở về bên cạnh hắn, hắn đã tàn nhẫn nói không ít lời tổn thương cậu, làm không ít chuyện khiến cậu đau buồn.

Hắn làm trò đối xử lạnh nhạt với Dương Dương của hắn trước mặt những người khác.

Hắn để cậu đi chọn quà cho Tiểu Hạ trong chính ngày sinh nhật của cậu.

Biết rõ Dương Gia Lập quan tâm đến cơ hội được lên sân khấu biểu diễn, hắn liền gọi một cuộc điện thoại dập tắt hết hi vọng của cậu.

Bây giờ thì tốt rồi, đối với những việc như này cậu học được rất tốt, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu chủ động đi thang máy phổ thông, cho dù là bất cứ ngày lễ sinh nhật nào, trong mắt cậu cũng không còn dáng vẻ vui mừng mong chờ như ngày trước nữa, từ sau lần biểu diễn gà bay chó sủa đó, rốt cuộc cậu cũng không còn mở miệng yêu cầu tham gia bất kì sự kiện nào nữa.

Giống như cậu không còn muốn theo đuổi bất cứ thứ gì, ngoại trừ tự do.

Thang máy từ từ đi lên.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Không biết là do bên trong quá ngột ngạt hay là do tâm tình hắn xúc động, dường như Diệp Đình cảm thấy được một loại cảm giác khó thở đến choáng váng.

Ngay khi cánh cửa đinh lên một tiếng, mở ra, Diệp Đình nhanh chóng nắm chặt tay Dương Gia Lập vào trong lòng bàn tay mình, khàn giọng nói: “Sau này sẽ không như thế nữa.”

Dương Gia Lập còn chưa kịp tiêu hoá ý tứ trong lời nói này thì đã bị Diệp Đình mang vào văn phòng.

Sáng sớm Diệp Đình luôn luôn bộn bề công việc, mấy cuộc họp hội nghị thường kỳ đã chuẩn bị ổn thoả, chỉ còn đợi hắn đến tham gia.

Vội vàng sắp xếp lại các văn kiện cần thiết của hội nghị xong, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Gia Lập đang ngồi trên ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi.

Đúng lúc này thư ký cũng đẩy cửa tiến vào, trong tay còn ôm một chồng tài liệu.

“Diệp tổng, cuộc họp thường kỳ giữa cấp cao sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ, sau cuộc họp sẽ là hạng mục đầu tư khu Thiên Hải, ngài sẽ cùng các nhà đầu tư lớn tiến hành một cuộc đàm phán, đây là tài liệu liên quan đến lần đàm phán này, mời ngài xem qua.”

Diệp Đình day day huyệt thái dương, cau mày nói: “Hôm nay có ai đến?”

Thư ký mở sổ tay ghi chép: “Có Ngô tổng bên Hằng Hâm, Nguyễn tổng bên tập đoàn tài chính Thái Phong, Triệu tổng bên công ty đầu tư giải trí Vinh Hải…”

Dương Gia Lập vừa nghe thấy Triệu tổng của công ty đầu tư giải trí Vinh Hải, cả người nháy mắt trở nên căng thẳng.

Tầm mắt Diệp Đình thoáng liếc nhìn cậu một cái, phất tay bảo thư ký ra ngoài.

Hắn đi đến bên cạnh Dương Gia Lập, cười như không cười nhìn cậu: “Bé cưng, lát nữa Triệu Hướng Hải sẽ đến đây.”

Trong lòng Dương Gia Lập khẽ run lên, nhưng trên mặt lại giả vờ như bình tĩnh: “Biết rồi.”

Ngón tay Diệp Đình miết trên môi Dương Gia Lập, đôi mắt thâm trầm, hỏi: “Muốn đi gặp hắn không?”

Dương Gia Lập thầm nghĩ, dù cho tôi muốn gặp anh ấy, thì cái tên chó điên nhà anh cũng sẽ không cho tôi gặp.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Diệp Đình kéo Dương Gia Lập lại hôn cậu một cái, cười nói: “Cho dù em muốn gặp, tôi cũng sẽ không cho em gặp hắn. Con người của hắn thích chen vào việc của người khác, luôn xúi giục cái này cái kia, hiện tại tôi đặc biệt không muốn nhìn thấy hắn.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Diệp Đình vỗ vỗ lên mặt Dương Gia Lập: “Không được tin tưởng hắn nữa, nghe lời.”

Dương Gia Lập nghe hắn nói anh Hải như vậy thì tức giận, đầu nóng lên, lạnh lùng nói một câu: “Chân mọc trên người tôi, tôi muốn gặp ai thì liên quan gì đến anh.”

Đôi mắt Diệp Đình nhíu lại, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Hắn kéo mạnh Dương Gia Lập vào phòng nghỉ trong văn phòng, đặt cậu nằm lên giường.

“Em mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi, ngoan ngoãn ngủ một giấc ở đây đi, chờ tôi trở lại.”

Đóng cửa lại, đi ra ngoài văn phòng, Diệp Đình nói với người vệ sĩ: “Trông người cho kỹ, đừng để em ấy chạy loạn.”

Vệ sĩ cung kính vâng lời.

Diệp Đình đi vào phòng họp, trải qua một giờ đồng hồ họp hội nghị, hắn tiếp tục cùng trợ lý đi vào phòng họp A.

Số vốn đầu tư của Diệp Đình quá mạnh, tiền lãi hắn muốn chia trong dự án khu vực Thiên Hải quá lớn, lần đàm phán này với mấy ông tổng cũng không diễn ra suôn sẻ, nhất là khi Diệp Đình đưa ra mấy điều khoản nhắm rõ vào Triệu Hướng Hải, Triệu Hướng Hải lại càng đen mặt.

Kết thúc hội nghị, Triệu Hướng Hải đợi Diệp Đình đi ra, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Sự căm hận của Diệp tổng đối với tôi đúng thật không phải bình thường mà là rất lớn nha, tôi đây đúng là được mở mang tầm mắt.”

Diệp Đình nở nụ cười: “Mở mang tầm mắt thì tốt rồi.”

Diệp Đình đưa tư liệu cuộc đàm phán cho thư ký xử lí, sau đó lại lạnh lẽo nói thêm một câu: “Sau này Triệu tổng hãy suy nghĩ cho kỹ, quản tốt chuyện của mình đi, người của tôi, Triệu tổng không chạm được đâu.”

Triệu Hướng Hải híp mắt lại, nụ cười dần biến mất.

Bầu không khí có chút cứng ngắc, chợt nghe thấy người vệ sĩ bên kia hét lên: “Dương tiên sinh, Diệp tổng có dặn rồi, Dương tiên sinh…..”

Vẻ mặt Diệp Đình lạnh lùng, xoay đầu lại, nhìn thấy Dương Gia Lập đang ôm ba cái ly gì đó, đổ cả mồ hôi chạy về phía hắn.

Vệ sĩ đuổi theo phía sau Dương Gia Lập chạy đến, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Diệp Đình, mồ hôi tuôn ra liên tục, nói: “Diệp tổng, thật sự xin lỗi ngài, Dương tiên sinh nói muốn xuống lầu mua trà sữa, kiên quyết đi ra ngoài, chúng tôi lại không dám dùng sức, không ngăn lại được.”

Diệp Đình lạnh lùng liếc nhìn người vệ sĩ một cái, sau đó để bọn họ rời đi.

Hắn nhìn thấy sắc mặt đỏ lên vì chạy trốn của Dương Gia Lập, không tức giận, nói: “Không phải đã nói với em rồi sao, phải đợi tôi trở về, không được chạy loạn, tại sao lại không nghe lời như vậy.”

Dương Gia Lập thở hổn hển nói: “Tôi muốn uống sữa bò Cao Lương Lộ.”

Cậu giơ cốc nước trong tay lên huơ huơ, rồi lại nhìn sang Triệu Hướng Hải một cái, nói: “Lúc trước anh Hải giúp em rất nhiều, em còn chưa trả lại anh cái gì, cũng không có tiền trả, nhớ đến hôm nay trời lạnh như vậy, nên em đến mời anh uống một cốc trà nóng, không được ghét bỏ đấy.”

Cậu đưa một cốc khác đến trước mặt Triệu Hướng Hải.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Triệu Hướng Hải còn chưa nhận lấy, Diệp Đình đã lập tức vươn tay đoạt lấy, mỉm cười nhạt: “Để tôi xem xem.”

Diệp Đình miết cốc nước Dương Gia Lập đưa cho Triệu Hướng Hải trong lòng bàn tay kiểm tra.

Miệng cốc được dán lại bằng băng keo, không thể giấu vật gì khác.

Trên thân cốc chỉ dán một miếng dán nhỏ ghi tên trà và giá bán, thân cốc cũng không có bị vụng trộm viết gì lên. vô cùng sạch sẽ.

Diệp Đình nhíu mày, dù sao hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Dương Gia Lập thấy ánh mắt chăm chú của hắn đặt trên cốc nước, cổ họng thắt lại, cậu lấy ly trà cuối cùng đưa đến trước mặt Diệp Đình: “Tôi cũng mua cho anh một ly.”

Nghe cậu nói như thế, Diệp Đình khẽ nhướng mày, lực chú ý tập trung vào trên tay Dương Gia Lập.

Hắn có chút không tin được: “Em mua cho tôi?”

Dương Gia Lập nói: “Có muốn uống hay không?”

Đời này Diệp Đình nhận được vô số thứ xa xỉ đắt tiền, chưa bao giờ có thứ gì có thể khiến lòng hắn có một loại cảm giác dao động kì lạ như vậy.

Hắn lại nhìn cốc nước ban nãy Dương Gia Lập đưa cho Triệu Hướng Hải, rốt cuộc cũng không nhìn ra cái gì khác thường, nên liền phát lòng từ bi, đưa cốc nước lại cho Triệu Hướng Hải, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng có phụ tâm ý của Dương Dương, cũng đừng có ý nghĩ nào khác.”

Bình luận

Truyện đang đọc