LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Nhạc Nhạc nép trong lồng ngực Triệu Hướng Hải, ngửa đầu cười: "Con muốn ăn kho"

Triệu Hướng Hải sờ khuôn mặt phấn nộn đô đô của cô bé, cũng bất giác mỉm cười, khoé mắt gấp ra một nếp nhăn không dễ thấy, càng làm tăng thêm vẻ trưởng thành nho nhã: "Được, vậy làm tôm kho, lên xe thôi, về nhà nào"

Triệu Hướng Hải lái xe chở Nhạc Nhạc về nhà.

Vừa về đến nhà liền phát hiện hôm nay Tiêu Dã thế nhưng lại thái độ khác thường mà ở trong phòng, không mất tích.

Triệu Hướng Hải nhíu mày: "Em sao lại ở đây?"

Tiêu Dã đặt thứ trong tay xuống, cởϊ áσ khoác, mặt không có biểu cảm gì nói: "Trở về thay quần áo, buổi tối có tiệc xã giao"

Triệu Hướng Hải nheo mắt, muốn nói cái gì nhưng rốt cuộc vẫn ngậm miệng.

Anh vào bếp làm tôm kho lớn cho Nhạc Nhạc. Mới vừa tắt bếp, Triệu Hướng Hải đang mang một đĩa tôm lớn mùi hương lan toả bốn phía đặt trên bàn ăn liền thấy Tiêu Dã từ phòng ngủ đi ra, trên người mặc tây trang đi về phía cửa. Nhạc Nhạc ngồi bên bàn ăn, cái miệng nhỏ chu ra, nhìn có vẻ rất thất vọng.

Triệu Hướng Hải nhìn không được bộ dáng tủi thân của Nhạc Nhạc, buông đĩa xuống bàn đi tới kéo cánh tay Tiêu Dã.

Tiêu Dã thấp giọng: "Sao vậy?"

"Ở lại ăn cơm cùng Nhạc Nhạc", Triệu Hướng Hải tận lực khiến cho giọng mình trở nên nhu hoà, "Con bé nhớ em mấy ngày rồi"

Yết hầu Tiêu Dã giật giật, quay đầu nhìn về phía Nhạc Nhạc, sau một lúc lâu, chỉ đi đến chỗ Nhạc Nhạc, ngồi xổm xuống, xoa xoa má cô bé, nói: "Nhạc Nhạc ngoan, ba hai thật sự có tiệc xã giao, có việc bận, con ăn cơm cùng ba lớn cũng giống nhau mà"

"Tiêu Dã", Ngữ khí Triệu Hướng Hải hơi lên cao, nghe có chút không vui, "Anh cũng không phải không có tiệc xa giao bên ngoài, ở nhà ăn bữa cơm, cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian"

Tiêu Dã nhìn mặt Triệu Hướng Hải lạnh xuống, trong lòng đột nhiên có chút tức giận.

"Tôi thật sự có việc, lần sau lại nói"

Y bước ra tới huyền quan, thời điểm sắp ra khỏi cửa, Triệu Hướng Hải đột nhiên gọi y lại.

Tiêu Dã quay đầu, chỉ thấy dưới ánh đèn ôn hoà trong nhà ăn, ánh mắt Triệu Hướng Hải thâm trầm khó dò như biển sâu, bao hàm cảm xúc phức tạp. Anh khàn khàn giọng nói một câu không đầu không đuôi: "Tiêu Dã, cái nhà này đã được bảy năm rồi, không dễ dàng. Đừng làm anh thất vọng"

Trong nháy mắt, ngực Tiêu Dã không khống chế được mà run lên.

Y yên lặng đi ra cửa, thời điểm mở cửa xe, không biết nghĩ tới chuyện gì, bỗng nảy ra một cỗ chột dạ.

____________________________

Diệp Đình ngồi trong phòng làm việc, đếm ngày trên cuốn lịch, cách thứ sáu còn kém một ngày. Còn kém một ngày, Dương Gia Lập sẽ chủ động gọi điện cho hắn. Nghĩ tới điều này, trong lòng hắn tràn đầy mong đợi, gấp không thể chời nổi muốn cho ngày hôm nay trôi qua thật nhanh. Nhưng nghĩ tới lần trước nghe được thanh âm người đàn ông kia trong điện thoại, hắn không ngăn được sự bực bội nôn nóng.

Sau khi tan làm, hắn ngồi xe về nhà.

Xe chạy được nửa đường, hắn nhìn thấy bên đường có một cửa hàng quà tặng, qua cửa kính trong suốt có thể thấy được tủ trưng bày hướng ra mặt đường, trong tủ bày một cừu bông thật lớn lông xù xù, trên cổ còn đep một chiếc cà vạt màu xanh biển.

Diệp Đình nhìn món đồ chơi cỡ lớn kia nổi lên một tia xúc động, bảo tài xế dừng xe. Hắn bước vào trong cửa hàng, đứng nhìn con cừu lớn kia hồi lâu, cuối cùng dưới ánh nhìn hâm mộ của nhân viên bán hàng và các cô gái đi mua quà, hắn chỉ tay chọn mua con cừu bông lớn.

Thời điểm tính tiền, nhân viên cửa hàng cười hỏi: "Anh đây là mua cho bạn gái sao?"

Diệp đưa tay trả tiền, cúi đầu cười trầm giọng nói: "Cho bảo bối của tôi"

"Của anh đây", nhân viên bán hàng vất vả ôm cừu tới cho hắn, ".......Cậu ấy nhận được quà chắc chắn sẽ rất vui vẻ"

Diệp Đình ôm lấy cừu bông lớn, đầu con cừu liền ngả vào vai hắn.

Diệp Đình ôm cừu bông, tựa hồ có thể tưởng tượng được dáng vẻ Dương Gia Lập dựa vào con cừu lớn này tươi cười xán lạn, trong lòng bất giác mềm mại, thanh âm cũng nhẹ nhàng: ".......Vậy phải xem em ấy khi nào thì nguyện ý trở về"

Dưới ánh mắt kỳ quái của tài xế, Diệp Đình ôm cừu lớn về chỗ ở, ngủ một đêm.

Ngày hôm sau, hắn vội vàng đem công việc công ty làm xong trước thời hạn, ngồi vào thư phòng, bắt đầu ôm điện thoại chờ.

Chín giờ, di động khó khăn lắm mới vang lên.

Hô hấp của Diệp Đình cứng lại, vội vàng ấn kết nối điện thoại, nhưng lại không lập tức lên tiếng. Hai người đều trầm mặc, như là đang nghe nhịp thở của đối phương.

Hơn nửa ngày, Dương Gia Lập trở nên mất kiên nhẫn, cho rằng Diệp Đình lại muốn giở trò, thời điểm trong lòng cậu bắt đầu dâng lên nghi ngờ, Diệp Đình nhẹ nhàng cười hai tiếng, dùng thanh âm thật ôn hoà nói: "Bé con, anh mua cho em một con cừu bông rất lớn, em có thích không?"

Bình luận

Truyện đang đọc