LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI



Dương Gia Lập một mình đi vào nghĩa trang Hạc Sơn.

Bầu trời còn nhá nhem tối, chân trời vẫn còn làn sương mù mờ ảo chưa tan, cả khuôn viên nghĩa trang chìm trong vẻ yên tĩnh trang nghiêm.

Thân hình thon gầy của Dương Gia Lập xuyên qua làn sương sớm, theo thói quen đi đến trước một bia mộ.

Bia mộ bằng đá hoa cương vô cùng đơn giản, bên trên có một tấm ảnh, là một người phụ nữ ấm áp có mái tóc ngắn đang cười rộ lên.

Dương Gia Lập nhìn ngắm bức ảnh kia vô cùng lâu, sau đó cậu yên lặng, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn đã chuẩn bị từ trước, an tĩnh lau dọn bia mộ.

Lau sạch bụi bám trên bia mộ xong, Dương Gia Lập ngồi xuống, dựa lưng vào bia mộ.

Cậu ngửa đầu lên, nheo mắt nhìn bầu trời đang mờ mờ sáng, cậu dùng một giọng nói cực kì dịu dàng kêu lên một tiếng: “Mẹ.”
Dương Gia Lập nhẹ nhàng nghiêng đầu tựa vào bia mộ, giọng nói yếu ớt giống như đang nói lời thì thầm thân mật với một người nào đó: “Dạo này con không tốt lắm, có lẽ lại phải uống thuốc nữa rồi.

Nhưng mà mẹ cũng đừng quá lo lắng, con của mẹ là một người rất cương trực mà.

Mấy chuyện như thế này, lúc trước con có thể chịu đựng được, thì bây giờ từ từ con cũng sẽ ổn thôi, thật đó.”
Cậu tạm dừng một chút, sau đó lại nói: “Con gần đây hay nằm mơ, con mơ thấy con mở cửa nhà ra, mẹ đứng ở trong phòng bếp, cái nơi mà chúng ta có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn ấm áp bên ngoài cửa sổ ấy.

Khi đó, mẹ mặc một chiếc tạp dề hình ca rô, mồ hôi lấm tấm trên trán dính vào tóc mẹ.

Mẹ vừa vội vàng nấu sủi cảo, vừa cau mày trách mắng con tại sao lại về muộn như vậy, thế nhưng mẹ vẫn dọn bữa tối cho con ăn.

Không khí trong nhà toàn bộ đều ngập tràn hơi nóng của sủi cảo, vô cùng ấm áp.”
“Chỉ là mỗi lần mơ thấy, con vẫn chưa kịp nếm thử mùi vị sủi cảo mẹ làm thì đã tỉnh dậy mất rồi.”
“Sau khi tỉnh giấc, con lại nhớ ra, con vốn đã không còn nơi nào gọi là nhà nữa, từ lâu đã không còn rồi.”
Dương Gia Lập ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang dần dần chuyển sáng, hốc mắt lặng lẽ phiếm hồng: “Mẹ, con sắp quên mất mùi vị sủi cảo của mẹ làm rồi.”
“Con cũng….con cũng sắp quên mất cảm giác được người khác yêu thương là như thế nào rồi.”
Dương Gia Lập sụt sịt mũi nói: “Còn có một chuyện, con nói ra rồi mẹ không được trách con đâu đó.


Cái người đàn ông mấy năm trước mẹ sống chết cũng không cho con yêu đương cùng ấy, anh ta trở về rồi.

Nhưng mà không phải vì anh ta còn tình cảm với con, mà là bởi vì bây giờ anh ta chán ghét con, nghĩ đủ mọi cách để nhục nhã con, khiến con nhụt chí, bây giờ lại còn muốn con làm bạn giường với anh ta.”
“Hiện tại anh ta có quyền lực ngập trời, con lại không còn cách nào khác.

Mẹ, mẹ đừng có mắng con, con cũng có thể xem như đây là vì nghĩa hy sinh thân mình.

Dù sao cái số mệnh hèn mọn này của con cũng sẽ không có ai đau lòng cho đâu, dù có chết vì anh ta, con cũng sẽ không sợ.”
Dương Gia Lập tựa vào bia mộ, lẩm bẩm một lúc lâu đến tận giữa trưa.

Sau khi đi ra khỏi nghĩa trang, sắc mặt cậu càng trở nên trắng bệch.

Tài xế tới đón cậu nhìn thấy cậu qua gương chiếu hậu, sợ tới mức run lên: “Mặt trắng bệch như vậy, lại còn đi ra từ nghĩa trang, ban ngày ban mặt mà cậu doạ chết tôi luôn rồi nè,” Anh ta hắng giọng lại, hỏi: “Tiểu tử, rốt cuộc cậu muốn đi đâu?”
Dương Gia Lập như dại ra, ngơ ngác nhìn cửa sổ: “Đi….bệnh viện trực thuộc.*”
*Bệnh viện trực thuộc là bệnh viện trực thuộc trường cao đẳng, đại học thực hiện nhiệm vụ giảng dạy và nghiên cứu khoa học về y tế, được chia thành hai loại: loại trực thuộc và loại hỗ trợ.

Tài xế đưa cậu đến bênh viện trực thuộc.

Dương Gia Lập đi vào tay không, nhưng lúc đi ra trên tay lại cầm thêm một túi thuốc.

Phần lớn số thuốc trong túi là thuốc điều hoà tỳ vị cùng với thuốc viên và thuốc mỡ điều trị chấn thương.

*Tỳ là một cơ quan đặc nằm bên trái của vị có chức năng hấp thu và vận chuyển chất dinh dưỡng.

Vị được sách cổ mô tả là một cơ quan rỗng, trên tiếp với thực quản, dưới thông với tiểu trường.

Tỳ và vị hợp tác với nhau để hoàn thành chức năng tiêu hóa, hấp thu thức ăn và chuyển vận chất dinh dưỡng.

Có thể hiểu nôm na là lá lách và dạ dày.


Dương Gia Lập lặng lẽ đi đến một góc không ai nhìn thấy, từ trong túi thuốc lấy ra một lọ đựng thuốc nhỏ, mở nắp ra, nhìn mấy viên thuốc màu trắng đang toả ra mùi vị đắng nghét bên trong, sau đó trộm xé bỏ nhãn tên lọ thuốc xuống, đem một mình lọ thuốc đó bỏ vào bên trong túi áo của mình.

Đi ra từ trong góc, vẻ mặt cậu trở nên bình tĩnh, cậu tìm một quán bán sủi cảo gần đó ăn trưa.

Cậu gọi một lồng sủi cảo, đang định cho vào miệng, bên tai cậu chợt nghe thấy giọng nói của bàn đối diện.

Cậu ngẩng đầu nhìn, bàn đối diện ngồi ba người, ăn mặc trang điểm đều rất mộc mạc, có vẻ gia cảnh không được tốt lắm, nhưng trên khuôn mặt bọn họ lại nở một nụ cười xán lạn cùng hạnh phúc, giống như mặt trời vào mùa đông giá rét, ấm áp đến tận xương tuỷ.

Người bạn nhỏ kia được mẹ ôm vào lòng, cái miệng nhỏ nhắn đang hát bài hát thiếu nhi mà mình vừa mới học được cho mẹ nghe.

Đứa trẻ dùng âm thanh non nớt của mình, nhẹ nhàng hát: “Trên cuộc đời này chỉ có mẹ tốt thôi, con còn mẹ sẽ như là báu vật, trong vòng tay mẹ hạnh phúc chưa hề vơi.

Trên cuộc đời này chỉ có mẹ tốt thôi, con mất mẹ rồi sẽ như là cỏ dại, rời xa vòng tay mẹ rồi con biết tìm hạnh phúc nơi đâu…”
Mẹ cậu bé dùng sức vỗ tay: “Đông Đông giỏi quá đi, mẹ thưởng cho con một cái sủi cảo nè, a~~~”
Người bạn nhỏ há to miệng ra.

Người bố ăn mặc giống như công nhân đang ngồi đối diện, làm bộ nghiêm túc lắc đầu, uống một ngụm canh, lẩm bẩm: “Hai mẹ con.”
Dương Gia Lập bất tri bất giác bị cảnh tượng này làm cho mê mẩn.

Người bạn nhỏ ăn xong sủi cảo, nhận ra Dương Gia Lập đang nhìn về phía họ, cậu bé lắc lắc bả vai người mẹ: “Mẹ ơi, anh trai kia khóc nhè kìa.”
Dương Gia Lập lúc này mới giật mình bừng tỉnh, vội vàng lau mắt, cười nói: “Bạn nhỏ à, anh trai không có khóc nhè, anh trai là nam tử hán, nam tử hán thì sẽ không khóc.”
Từ quán sủi cảo đi ra, Dương Gia Lập tựa hồ càng thêm buồn bã.

Cậu nhìn đồng hồ, còn lại ba tiếng nữa.

Cậu đi vào rạp chiếu phim gần đó, tìm một bộ phim kinh dị trong nước có ít người xem nhất.

Phim chỉ vừa mới chiếu được nửa tiếng, mọi người trong rạp đều rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Dương Gia Lập.


Dương Gia Lập đảo mắt nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai, cậu nhẹ nhàng thở ra.

Cậu nhìn cảnh tượng trên màn ảnh, không biết nó đang diễn cái gì, đột nhiên cậu bật cười to.

Cười một lúc, nước mắt bỗng nhiên từng giọt từng giọt lớn rơi xuống như mưa.

Bộ phim kết thúc, dì lao công bắt đầu đi vào dọn dẹp.

Hai dì lao công đi vào, phát hiện Dương Gia Lập vẫn chưa rời đi, cậu ngồi ở trong góc tối của hàng ghế cuối cùng, hai mu bàn tay che mắt lại, bả vai run lên từng đợt, giống như một đứa trẻ nhỏ, yếu ớt phát ra một tiếng nức nở bị kìm nén bấy lâu nay.

Hai dì ấy liếc nhìn nhau, có một người trộm đi đến bên cạnh Dương Gia Lập, lặng lẽ nhét vào túi cậu một bịch khăn giấy.

Dương Gia Lập phát tiết cảm xúc được hơn phân nửa, lúc cậu ra khỏi phòng, sắc mặt bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cậu rời khỏi rạp chiếu phim, nhìn bầu trời đang rơi xuống những bông tuyết nhỏ, quyết định gọi cho Diệp Đình.

Cuộc gọi mới tắt đi không bao lâu, một chiếc xe Bentley liền dừng lại trước mặt cậu.

Khuôn mặt Dương Gia Lập không biểu cảm bước lên xe.

•••[comchientrungne.wordpress.com]
Tài xế đưa cậu đến biệt thự của Diệp Đình, Diệp Đình đang thoải mái ngồi trên chiếc ghế gỗ mềm, cả người mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, đơn giản lại tao nhã.

Hắn đeo một chiếc mắt kính mạ vàng, một tay bưng tách cà phê thơm lừng, một tay cầm lấy tờ báo.

Dương Gia Lập yên lặng đi đến trước mặt hắn.

Ánh mắt Diệp Đình dán vào tờ báo trên tay, uống một ngụm cà phê, nói: ” Xem như vẫn còn đúng giờ.”
Hắn buông ly cà phê xuống, ngẩng đầu, nhìn thấy túi thuốc trong tay Dương Gia Lập, hỏi tiếp: “Vừa nãy đi bệnh viện? Chổ nào không khỏe sao, mấy cái đó là thuốc gì?”
“Thuốc dạ dày với thuốc mỡ bôi mắt cá chân.”
Diệp Đình vươn tay ra: “Đưa lại đây.”
Dương Gia Lập bình tĩnh đưa túi thuốc cho hắn.

Diệp Đình kiểm tra qua một lần, xác nhận là chỉ có mấy loại thuốc viên và thuốc mỡ bình thường, cũng không nhiều lời nữa.


Đem túi trả lại cho Dương Gia Lập, hắn lấy ra chiếc thẻ 500 vạn kia để lên bàn trà, đẩy tới trước mặt Dương Gia Lập.

Lần này Dương Gia Lập không cãi lại hắn, đưa tay nhận thẻ bỏ vào túi quần: “Nếu anh thật sự muốn bao tôi, tốt nhất nên nói một tiếng với Tiểu Hạ đi, tôi không muốn làm kẻ thứ ba.”
“Yên tâm,” Diệp Đình cười khẽ: ” Em tuyệt đối không phải là kẻ thứ ba.”
Dương Gia Lập không nói nữa, nhấc chân đi về phòng ngủ.

Dương Gia Lập vừa đi được vài bước, Diệp Đình đã xoay người gọi cậu lại: “Đứng lại.”
Bước chân Dương Gia Lập ngừng lại.

Diệp Đình nhìn bóng lưng thon gầy của cậu: “Lúc trước là em chỉ nấu bữa sáng, cho nên phải ở dưới lầu.

Bây giờ em là…bạn giường của tôi, cần phải thực hiện nghĩa vụ gì, chắc em không cần tôi phải nhắc nhở.”
Dương Gia Lập quay đầu lại, liếc nhìn Diệp Đình một cái, ánh mắt ẩn chứa giống như tro tàn.

Cậu yên lặng đổi hướng, đi lên phòng ngủ trên lầu của Diệp Đình.

Đợi sau khi Dương Gia Lập đi lên lầu, Diệp Đình ngồi một mình ở phòng khách, không hiểu tại sao lại không tài nào xem tiếp tờ báo được nữa.

Hắn đứng trên ban công hút thuốc, sau đó lại đi vào phòng tập thể thao trong nhà, tàn nhẫn đánh quyền, đợi đến 8 giờ tối, hắn mới đi vào phòng tắm rửa, sau đó khoác chiếc áo tắm dài đi vào phòng ngủ.

Đi vào trong phòng, hắn thấy Dương Gia Lập giống như người chết nằm trên giường, trên người đắp chăn, không một chút động tĩnh, mở to mắt nhìn lên trần nhà, cả người giống như trống rỗng.

Diệp Đình đi đến mép giường.

Hắn nhìn dáng vẻ vô hồn của Dương Gia Lập, giọng nói chợt lạnh đi: “Làm sao, bây giờ bày cái vẻ mặt này ra cho tôi xem là muốn nói cho tôi biết em không tình nguyện sao?”
Dương Gia Lập khô khan trả lời: “Không có.”
“Vậy thì đừng có bày ra vẻ mặt đáng thương này cho tôi xem,” Diệp Đình nói, “Bây giờ không giống như trước kia, tôi không dễ dàng mềm lòng như vậy đâu.”
Dương Gia Lập nhàn nhạt nói: “Biết rồi.”
Diệp Đình nhìn phản ứng của cậu, rõ ràng là rất nghe lời, nhưng trong lòng hắn lại đột nhiên dâng lên một cảm giác khô khốc và chua xót mãnh liệt.

Hắn nheo nheo mắt lại, xốc chăn Dương Gia Lập lên, cởi áo choàng tắm của mình ra.

Hắn từ trên cao nhìn xuống thân thể của Dương Gia Lập, không nhịn được mà nói: “Mở chân ra.”.


Bình luận

Truyện đang đọc