LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Triệu Hướng Hải cầm cốc trà nóng Dương Gia Lập mời rời đi.

Con ngươi Diệp Đình âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Triệu Hướng Hải, sau đó hắn dẫn Dương Gia Lập vào văn phòng.

Đóng cửa phòng làm việc lại, Diệp Đình tỏ vẻ như đang khó chịu, giả làm sói đuôi lớn, ép sát Dương Gia Lập tra hỏi: “Tại sao em lại đi gặp cái tên họ Triệu kia? Tôi vừa rời đi em liền muốn đi tiếp cận người ta phải không?”

Dương Gia Lập bị Diệp Đình nhìn chằm chằm thì trở nên cực kì không thoải mái.

Cậu nghiêng đầu không nhìn hắn, nhưng lại bị Diệp Đình mạnh mẽ xoay lại: “Thích hắn?”

Dương Gia Lập nổi giận: “Nói hươu nói vượn.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Diệp Đình khẽ híp mắt lại, lạnh lùng cười nói: “Tốt nhất là em không có tâm tư gì với hắn, tốt nhất hắn cũng không có, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay đâu. Dương Dương, em không được vượt quá giới hạn của tôi, biết chưa?”

Dương Gia Lập lườm hắn, quang minh chính đại nói: “Tôi và anh Hải là quan hệ bình thường giữa những người bạn. Tôi cảm kích anh ấy vì đã giúp đỡ tôi rất nhiều chuyện, cũng khích lệ tôi rất nhiều lần trong khoảng thời gian khó khăn, cho nên tôi đặc biệt muốn báo đáp anh ấy, một cốc trà nóng không tính là gì. Hơn nữa chẳng lẽ anh không biết, anh Hải đã có đối tượng rồi, đừng có dùng mấy có suy nghĩ xấu xa đó của anh để suy đoán nữa.”

Diệp Đình không phải là không biết chuyện này.

Triệu Hướng Hải không phải là loại người thích ra ngoài làm loạn, người yêu của Triệu Hướng Hải, cũng chính là người anh em Tiêu Diệp của hắn, sẽ không cho phép Triệu Hướng Hải ra ngoài ăn vụng, cho dù dạo gần đây Tiêu Diệp như có như không đề cập với hắn về cuộc sống gia đình, nói đã bắt đầu thấy chán Triệu Hướng Hải.

Nhưng trong lòng Diệp Đình vẫn không thoải mái.

Dương Gia Lập hận không thể đẩy hắn cách xa ba thước, nhưng trong mắt trong lòng thì toàn là “Anh Hải.”

Diệp Đình nghiến răng nói: “Thế nào, trong lòng em cái tên họ Triệu kia chính là một người đàn ông khiêm tốn mà em thích, còn tôi, bất luận tôi đối xử tốt với em như thế nào, trong lòng em tôi cũng chỉ là tên chó điên, chỉ khiến em cảm thấy chán ghét, có đúng không?”

Yết hầu Dương Gia Lập kẽ động: “Ít nhất anh ấy sẽ không nhục nhã tôi trước mặt người khác, sẽ không biến tôi thành một người không có tôn nghiêm tùy ý để người khác đùa giỡn, sẽ không hết lần này đến lần khác chặn hết đường tôi có thể đi, hơn nữa càng sẽ không cưỡng bức tôi.”

Hô hấp lồng ngực Diệp Đình khựng lại, ánh mắt thay đổi, giống như đang muốn phát điên.

Dương Gia Lập cũng không muốn tiếp tục dây dưa chủ đề này nữa, vội vàng giơ cốc trà sữa trong tay lên.

“Mua cho anh, anh có uống hay không, sắp nguội rồi, không uống thì tôi đem vứt.”

Diệp Đình đang tức giận, nhưng nhìn thấy cốc trà sữa Dương Gia Lập đưa cho mình, lửa giận trong mắt không biết vì sao lại tiêu tan đi không ít.

Hắn chăm chú quan sát Dương Gia Lập.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dương Gia Lập cắm ống hút vào đưa đến lên miệng Diệp Đình, ác ý nói: “Muốn uống thì uống lẹ đi, một giọt cũng không được để thừa lại.”

Diệp Đình im lặng vài giây, nghĩ đây là một trong số ít hành động bày tỏ ý tốt của Dương Gia Lập, trong lòng cũng dịu xuống, ngoan ngoãn ngậm lấy ống hút.

Hình ảnh giống như một con dã thú hung ác đột nhiên được vuốt mềm lông.

Dương Gia Lập thật sự mệt mỏi, ngáp một cái đi vào phòng nghỉ.

Diệp Đình ngồi ở phía sau bàn làm việc, bắt đầu bận rộn giải quyết công việc của công ty.

Thư ký dựa theo thói quen của Diệp Đình, pha cho hắn một tách cà phê đặt ở trên bàn làm việc.

Diệp Đình nhìn tách cà phê, nhàn nhạt ừ một tiếng nhưng lại không uống.

Thật ra hắn vẫn thích uống cà phê có vị đắng hơn, mấy loại có vị ngọt béo như trà sữa trước giờ hắn vẫn không thích, thậm chí còn không có hứng thú uống thử một ngụm.

Chỉ là.

Diệp Đình nhìn cánh cửa phòng nghỉ đóng chặt.

Hắn không nói lời nào mà đẩy tách cà phê ra xa một chút, cầm cốc trà sữa Dương Gia Lập mua cho hắn lên, hình ảnh có chút tương phản.

Hắn yên lặng uống hết cốc trà sữa béo ngậy ngọt ngào, rồi lại đặt chiếc cốc rỗng ở một nơi có thể dễ dàng nhìn thấy được.

Một lần nữa Diệp Đình cầm cây bút lên.

Ngòi bút dừng lại trên trang giấy gần nửa ngày, khóe môi hắn cong lên, khẽ giọng giễu cợt, nói: “Thật khó uống.”

Triệu Hướng Hải đi ra khỏi công ty của Diệp Đình, ngồi vào trong xe của mình.

Tài xế hỏi hắn muốn đi chỗ nào.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Triệu Hướng Hải nhìn bản ghi chép lịch trình trên điện thoại, nói: “Trở lại công ty một chuyến.”

Tài xế khởi động xe, khung cảnh ngoài xe nối đuôi nhau lui ngược lại.

Triệu Hướng Hải đặt cốc trà nóng của Dương Gia Lập tặng cho mình vào lòng bàn tay đánh giá.

Mới vừa rồi khi Diệp Đình đoạt lấy cốc trà này kiểm tra, tầm mắt của anh cũng nhìn vài vòng trên cốc, Diệp Đình không nhìn ra cái gì bất thường, anh đương nhiên cũng không nhìn ra.

Chẳng qua, vài ngày trước anh và Dương Gia Lập đã lén gặp nhau một lần, cũng đã hẹn nửa tháng sau sẽ dẫn người đi.

Quang trọng là, chẳng hiểu tại sao Dương Gia Lập lại tặng cho anh một cốc trà nóng, đương nhiên đây cũng không phải nhất thời nổi hứng.

Triệu Hướng Hải cau mày, cúi đầu xuống nhìn hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không tìm ra được điểm then chốt.

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy dáng vẻ chăm chú quan sát cẩn thận cốc trà nóng của Triệu Hướng Hải, nhịn không được mỉm cười: “Không phải trước giờ Triệu tổng không thích uống cái đó à, sao hôm nay ngài lại uống một cốc trà chanh ở ven đường thế?”

Triệu Hướng Hải cũng cười theo: “Đây là trà chanh sao? Tôi còn tưởng là….”

Triệu Hướng Hải nhìn đến miếng dán nhãn in bằng máy trên cốc.

Ánh mắt chăm chú đặt trên nhãn dán, nụ cười của anh ngừng lại một chút.

Một góc nhãn dán, không nghiêm chỉnh, có mấy vết nhăn, giống như đã từng bị người ta gỡ ra.

Ngón tay Triệu Hướng Hải dọc theo miếng nhãn đó, chậm rãi gỡ ra.

Anh nhìn thấy trên mặt dính của nhãn dán viết vài chữ nho nhỏ màu đen, cuối cùng anh mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thật thông minh.”

Bình luận

Truyện đang đọc