LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Tám giờ rưỡi, rốt cuộc Diệp Đình cũng họp xong cuộc họp cuối cùng.

Hắn để cho thư ký khóa tài liệu vào trong két sắt, Diệp Đình đi xuống lầu, xe đã ở dưới chờ hắn sẵn.

Diệp Đình ngồi vào ghế sau, có chút mệt mỏi xoa xoa thái dương.

Tài xế phía trước cung kính hỏi hắn: “Ngài Diệp, bây giờ ngài về nhà sao?”

Diệp Đình lấy điện thoại trong tui ra nhìn, Dương Gia Lập không có gọi điện hoặc nhắn tin cho hắn, một mảnh yên tĩnh.

Diệp Đình lắc lắc đầu bất đắc dĩ mỉm cười.

Rõ ràng là nói là buổi tối phải chủ động hôn hắn một cái, bây giờ lại giả vờ tỏ vẻ.

Hắn cất điện thoại đi, nói với lái xe: “Đi trung tâm diễn xuất.”

Tài xế gật đầu, khởi động xe vững vàng chạy trên đường.

Đi được nửa đường, Diệp Đình lại điện cho người đại diện hiện tại của Dương Gia Lập, hỏi Dương Gia Lập đang ở chỗ nào.

Tuy người đại diện là người dưới trướng công ty Quang Vinh của Triệu Hướng Hải nhưng anh ta lại biết lai lịch của Diệp Đình nên cũng không dám có nửa điểm cẩu thả: “Cậu Dương là người đầu tiên hoàn thành phần ghi hình của chương trình, ban nãy cậu ấy nói với tôi cậu ấy cảm thấy mệt nên đã đi vào phòng nghỉ nằm rồi.”

Diệp Đình nhàn nhạt ừ một tiếng: “Cô đi nói với em ấy là tôi đến đón em ấy, xe sắp đến rồi đấy.”

Tắt điện thoại, Diệp Đình chống cằm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, hình như hắn vừa nghĩ đến cái gì đó, trong mắt chan chứa ý cười và cưng chiều khó phát hiện.

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, cậu vẫn luôn cảm thấy Diệp Đình của bây giờ rất dễ ở chung.

Lúc trước khi cậu Dương và Ngài Diệp giận hờn, không muốn quay lại với nhau, giữa lông mày của ngài Diệp đông lạnh ba tấc băng, lạnh tới mức khiến người khác phải rùng mình, thỉnh thoảng sẽ nổi giận, thật sự giống như cậu Dương nói, là một con chó điên nhe răng sắc bén.

Nhưng từ sau khi cậu Dương trở lại, ngài Diệp không còn như vậy nữa.

Một nhân vật như hổ như sói như ngài Diệp, trên đời cũng chỉ có mỗi cậu Dương là có thể đánh bại ngài ấy.

Tài xế nghĩ nghĩ rồi nhịn không được mỉm cười, đánh bạo bắt chuyện với Diệp Đình.

Diệp Đình bình tĩnh nhìn cậu ta, thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại hai câu.

Xe chạy tới trung tâm diễn xuất, Diệp Đình xuống xe bước nhanh vào hậu trường, vừa đi hắn vừa vuốt ve chiếc đồng hồ quả quýt trong lòng bàn tay.

Đợi lát nữa gặp Dương Gia Lập, hắn nhất định phải đòi lại nụ hôn ban sáng vẫn chưa nhận được, ngay cả lời lẫn lãi cũng phải đòi lại hết.

Lần này nhất định phải hôn cậu tới đầu óc choáng váng.

Diệp Đình càng nghĩ, khóe miệng càng gợi lên nụ cười không thể kìm chế.

Hắn xoay người đi vào hậu trường, còn chưa đi vào phòng nghỉ đã nhìn thấy trong hậu trường đang hỗn loạn, người đại diện của Dương Gia Lập đứng đó, sắc mặt bị đèn chiếu đến trắng bệch, sau ót mồ hôi chảy ròng ròng cả một mảnh.

Trong lòng Diệp Đình đập mạnh một cái, nụ cười cứng đờ trên khóe miệng: “Người của tôi đâu?”

Người đại diện hoảng sợ ngẩng đầu lên, cũng không dám nhìn đối diện với Diệp Đình, lắp bắp nói: “Ghi hình chương trình xong, cậu Dương thật sự có nói muốn đi phòng nghỉ, nhưng tôi lại không tìm thấy cậu ấy. Có thể cậu ấy…..đi tản bộ ở đâu đó rồi, tôi đang cho người đi tìm xung quanh…..”

Cô còn chưa nói xong, một cậu thanh niên đeo thẻ công tác chạy tới.

Vẻ mặt người thanh niên đó không đúng: “Chị Ngô, chúng em đi tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy người.”

Người đại diện sợ Diệp Đình trách tội, gấp rút hỏi: “Có khi nào cậu ấy đi ra ngoài trung tâm rồi không?”

“Không đâu, em đã hỏi qua Lão Lí trông cửa trước sau rồi, nói chỉ nhìn thấy ô tô ra vào cửa sau chứ không thấy người đi ra ngoài.”

Một cảm giác vô cùng bất an và luống cuống đột nhiên xuất hiện trong lòng Diệp Đình.

Thanh niên nhìn thấy sắc mặt người trẻ tuổi trắng bệch, rồi lại nhìn sắc mặt u ám của Diệp Đình, cào đầu nói: “Ngay cả mấy nhà vệ sinh ở các tầng lầu chúng em cũng vào tìm một lần rồi, không thấy người nhưng em lại nghe thấy một mùi lạ trong nhà vệ sinh của tầng này, có chút kích thích, chút ngọt nữa, có một người bạn của em nói rằng nói có chút giống Acetonitrile.

Diệp Đình lập tức nghĩ tới điều gì đó, cả người nháy mắt liền trở nên tàn bạo.

Hắn siết chặt tay lại, hung dữ nói với người đại diện và mấy người liên quan: “Còn thất thần làm gì, tìm người! Lập tức tìm người!”

Bỏ lại một câu như vậy, một giây cũng không dám trì hoãn, cấp tốc chạy ra bên ngoài.

Tài xế dựa vào cửa lớn hút thuốc, nhìn thấy Diệp Đình từ trong chạy ra, khi nhìn đến sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi và ánh mắt cực kỳ tàn nhẫn của Diệp Đình, lồng ngực cậu ta run lên, bàn tay cầm hút thuốc khựng lại.

Có thể khiến cho Diệp Đình nháy mắt trở nên thô bạo như vậy, chỉ có duy nhất một khả năng, cậu Dương đã xảy ra chuyện.

Tối hôm nay Diệp Đình thật sự điên rồi.

Hắn gần như điều động hết tất cả những mối quan hệ hắn có thể liên lạc được, cho nhân lực tìm kiếm, cục điều khiển giao thông giám sát những đoạn đường, định vị tìm kiếm….Không chỗ nào là không dùng, giống như phát điên đi tìm Dương Gia Lập.

Mặc cho hắn dùng hết mọi thủ đoạn cũng không thể tìm được một chút tin tức gì của Dương Gia Lập.

Hai mắt hắn đỏ như máu khiến người ta sợ hãi, sắc mặt xanh mét căng chặt, ngón tay gần như phá nát da thịt trong lòng bàn tay, nghiến chặt răng lắm mới có thể ngăn lại tâm tình nóng vội bộc phát vì chuyện Dương Gia Lập có thể bị người khác bắt cóc.

Tâm can bảo bối cứ như vậy mà bị người khác bắt sống trước mặt hắn, lần đầu tiên trong đầu Diệp Đình thật sự có ý định giết người.

Cho đến rạng sáng ba giờ, người vẫn không tìm được, tin tức có lợi cũng không có.

Diệp Đình nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ đợi giây tiếp theo Dương Gia Lập sẽ gọi điện cho hắn hoặc là có ai đó sẽ nói cho hắn biết hành tung của Dương Gia Lập.

Khi ánh mắt Diệp Đình dần trở nên đau mỏi, màn hình điện thoại lại phát sáng.

Một email mới.

Hô hấp Diệp Đình căng thẳng, ngón tay nhanh hơn cả suy nghĩ cầm điện thoại bấm vào trong hòm thư.

Đây là một email đến từ một hòm thư xa lạ, tên của hòm thư chỉ lạ một dãy số lộn xộn, vừa nhìn liền biết đã bị động tay động chân. Email đính kèm thêm bức ảnh, nội dung thư chỉ có ba chữ đơn giản, “không khách khí”, phía sau còn có một biểu cảm mỉm cười kỳ lạ.

Diệp Đình nín thở, nhấn mở hình ảnh đính kèm xem, ánh mắt hắn liền trừng lớn, bàn tay nắm chặt đến mức điện thoại sắp nứt ra.

Hình ảnh là một chiếc đồng hồ quả quýt, là chiếc đồng hồ buổi sáng hắn tự tay đưa cho Dương Gia Lập.

Đồng hồ bị đặt lên bàn, bề mặt nắp kim loại vẫn còn sáng bóng như trước, chỉ là trên đó có dính vài giọt máu.

Bên cạnh đồng hồ còn đặt một vài mảnh nhỏ màu đen lẻ loi bị vỡ nát.

Đó là thiết bị định vị mini hắn trộm nhét vào trong đồng hồ quả quýt, bây giờ nó đã bị nghiền nát thành từng mảnh vô dụng.

Bình luận

Truyện đang đọc