LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Thân mình Dương Gia Lập hơi run rẩy.

Cậu nhẹ nhàng đẩy Diệp Đình ra, quay người lại nhìn thẳng gương mặt hắn.

Thật nhiều ngày rồi không gặp, Diệp Đình dường như không thay đổi nhiều lắm, vẫn cao lớn anh tuấn, cường thế bức người. Nếu có thay đổi, phải chăng là đôi mắt đã nhu hoà so với trước kia không ít, giấu đi chút khí thế sắc bén tàn bạo.

Diệp Đình vẫn luôn nhìn chằm chằm Dương Gia Lập, giống như nhìn thế nào cũng không cảm thấy đủ.

Dương Gia Lập bị hắn nhìn tới mức da đầu tê dại, quay đầu cứng ngắc nói: "Nói đi, lần này anh lại muốn thế nào?"

Yết hầu Diệp Đình giật giật, bàn tay ấm áp khẽ chạm lên sườn mặt Dương Gia Lập, xoa nhẹ một cách đầy lưu luyến cùng quý trọng.

Hắn mở miệng, thanh âm khàn khàn như bị giấy ráp mài giũa qua, trong giọng nói lại mang theo tiếng thở dài cùng uỷ khuất không dễ phát hiện: "Vừa mở miệng đã không khách khí như vậy............Cũng không nói nhớ anh"

Dương Gia Lập lười nói lời vô nghĩa cùng hắn.

Cậu đẩy tay Diệp Đình ra, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: "Hiện tại tôi không muốn cùng anh nói chuyện gì khác. Anh dùng Lý đại Lý nhị uy hiếp tôi, được, như anh muốn, tôi tới đây rồi, lần này anh lại muốn giày vò tôi như thế nào, cứ việc nói thẳng. Nhưng trước đó, tôi muốn xác nhận Lý đại Lý nhị không xảy ra chuyện gì"

Hai mắt Diệp Đình trở nên mờ mịt, hơn nửa ngày, lời muốn nói cuối cùng cũng không thoát ra khỏi miệng.

Hắn trầm mặc với lấy di động ở bên cạnh, mở một cuộc trò chuyện video rồi đưa điện thoại cho Dương Gia Lập.

Khi Dương Gia Lập vừa cầm điện thoại, cuộc gọi cũng vừa lúc được kết nối.

Hình ảnh hơi hỗn loạn một lúc, Lý đại Lý nhị cùng xuất hiện trong màn hình. Hai người mặc áo choàng mỏng, thân mình dựa vào ghế mát xa cao cấp, chân ngâm trong bồn nước thuốc, mặt bị hơi nóng hun tới đỏ bừng, biểu cảm vô cùng thư thái, nhìn cảnh vật xung quanh xem chừng hai người đang rất thoải mái hưởng thụ.

Lý nhị nhìn thấy Dương Gia Lập lập tức ồn ào: "Ai da, anh Dương, chào buổi sáng nha!"

Dương Gia Lập hít sâu một hơi, hỏi: "Hai đứa đang ở đâu vậy, mấy ngày hôm này sao không ai trả lời tin nhắn của anh"

Lý đại ngượng ngùng gãi đầu: "Bọn em đang ở Đinh Lăng, Diệp tổng nói có chuyện nhờ bọn em giúp, nên mấy hôm nay mời bọn em làm khách, ăn tiệc xem ca nhạc các thứ, còn cố ý dặn bọn em là không cần liên lạc với bên ngoài, nói là muốn cho anh bất ngờ..........Thực xin lỗi, anh Dương, làm anh lo lắng"

Dương Gia Lập nhìn hai má đỏ hồng bầu bĩnh như hai quả táo Yên Đài của hai người họ, tạm thời yên tâm.

Cuộc trò chuyện vừa cắt đứt, Diệp Đình thu lại điện thoại, cười khổ: "Xin lỗi, lại dùng cách khiến em không thoải mái này ép em ra mặt"

Hắn ôm lấy Dương Gia Lập, tựa như ôm bảo bối trân quý nhất trên đời: "Nhưng em phải tin anh, anh sẽ không làm hại bạn em", hắn cọ cọ gương mặt Dương Gia Lập, ảm đạm nói, ".........Em trước sau gì cũng không chịu trở về, anh vừa tới gần em liền bỏ chạy thật xa, anh muốn nói cùng em một câu cũng không có cơ hội, anh thật sự không còn cách nào khác"

Dương Gia Lập nhẹ nhàng tránh đi cái ôm của hắn, ngữ khí bình tĩnh nói: "Nói đi, anh phí một đống công phu ép tôi tới, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng muốn nói?"

Diệp Đình bị giọng nói khô cằn này của Dương Gia Lập chọc đến phát đau.

Hắn nắm tay Dương Gia Lập đến bên sofa ngồi xuống, bưng ly sữa cao lương lộ lên tới gần cậu: "Uống trước"

Dương Gia Lập chớp chớp mắt, xoay đầu hừ nhẹ: "Tôi không"

Diệp Đình biết chẳng qua là cậu không muốn tiếp thu ý tốt của hắn, cho nên mỉm cười, múc một muỗng đưa tới bên miệng Dương Gia Lập: "Chỉ cần em nghe lời uống hết ly này, anh liền nói cho em mục đích của anh"

Dương Gia Lập dùng ánh mắt dò xét quét qua mặt Diệp Đình.

Rối rắm mất vài giây, cậu liền vươn tay muốn lấy chiếc muỗng trong tay Diệp Đình. Ai ngờ Diệp ĐÌnh không để ý tới cậu, cũng không buông tay, nhìn bộ dáng này xem chừng là muốn uy cậu uống.

Dương Gia Lập không nhúc nhích nhấp một ngụm sữa cao lương lộ dọc theo thìa của Diệp Đình, cứ như vậy uống hết ly sữa.

Mắt Diệp Đình sáng lên, dáng vẻ khá hưng phấn.

Hắn đưa đầu qua hôn hôn trên khoé miệng Dương Gia Lập, khoé mắt cong lên ôn nhu nói: "Bé con, thật ngọt"

Lỗ tai Dương Gia Lập nóng lên, theo bản năng dịch ra xa, nhỏ giọng: "......Mặt dày"

"Sữa cũng uống xong rồi, anh muốn gì, nói nhanh lên"

Trở lại chủ đề chính, biểu cảm vừa mới rồi còn nhẹ nhàng của Diệp Đình hơi trầm xuống, như là không hề muốn đối mặt với chuyện này.

Hắn đặt ly không sang một bên, đứng lên đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn dòng xe đang đi lại bên dưới.

Sau một lúc lâu, hắn rốt cuộc quay đầu lại nhìn Dương Gia Lập, trong mắt tràn ngập giằng co cùng chua xót: "Hai lần chạy trốn ngay dưới mí mắt anh, trốn anh ở khu nghỉ dưỡng lâu như vậy, lại còn không tiếc chạy sang tận Mỹ.........Bé con, anh muốn hỏi em, em thật sự không muốn ở bên anh?"

Dương Gia Lập lặng lẽ nắm chặt nắm tay.

Cậu rất muốn nói "đúng", nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Diệp Đình, lời nói tới bên miệng lại không thoát ra nổi.

Diệp Đình không chờ được đáp án của cậu, cúi đầu không rõ ý vị mà cười hai tiếng: "Nói thật, đuổi đuổi bắt bắt tới bây giờ, em mệt, anh cũng mệt, trò chơi này, anh không muốn tiếp tục chơi nữa"

Dương Gia Lập nheo mắt, có hơi không hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Đình.

Diệp Đình đi tới ngồi xuống bên cạnh Dương Gia Lập.

Ắnh mắt hắn cực kỳ lưu luyến nhìn Dương Gia Lập, hơn nửa ngày, thở dài: "Kỳ thật không muốn cùng em đi tới bước đường này, chuyện thành ra như bây giờ, nói thật, anh thực sự không ngờ tới. Nhưng, đã biến thành như vậy, bé con, em muốn chạy, lần này anh.....không ngăn cản em"

"Anh nói cho rõ ràng"

Diệp Đình hít sâu một hơi, cười nói: "Anh muốn nói, về sau em không cần chạy trốn khắp nơi như vậy, không cần trốn tránh anh. Em tự do, anh sẽ không dây dưa với em, quấy rầy em"

Thấy con mắt Dương Gia Lập trừng lớn, Diệp Đình bồi thêm một câu: "Đương nhiên em phải đáp ứng với anh một điều kiện"

Trái tim Dương Gia Lập đột nhiên căng thẳng: "Điều kiện gì?"

Diệp Đình tiến lại gần, ôm lấy eo Dương Gia Lập, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói: "Ở bên anh một tháng"

Dương Gia Lập nhíu mày: "Một tháng?"

"Không sai", Diệp Đình nhỏ giọng nói, "Em dọn tới chỗ anh, một tháng, ba mươi ngày"

"Đương nhiên, đây không phải một tháng bình thường. Vì anh đã dứt khoát để em đi, nên cũng phải lấy được thù lao tương xứng chứ", ánh mắt Diệp Đình sâu thẳm, "Anh muốn em, trong một tháng này, toàn tâm toàn ý ở bên anh, không có bất cứ khúc mắc gì, giống như khi ở đại học"

Dương Gia Lập nhắc hắn: "Chúng ta đã sớm chia tay rồi"

Diệp Đình nhíu mày nắm nhẹ eo Dương Gia Lập như đang thể hiện sự bất mãn: "Anh biết, em không cần nhắc anh"

Hắn thở dài: "Không cần biết em xuất phát từ sự chân thành hay bất cứ thứ gì khác, cho dù là diễn, em cũng phải diễn ra bộ dáng còn thích anh, như khi đại học luôn đuổi theo anh. Trước khi anh thật sự thả em đi, một tháng, bên anh một tháng cuối cùng, không lưu lại tiếc nuối gì, được không?"

Dương Gia Lập chậm rãi quay đầu lại, nhìn gương mặt anh tuấn với đôi mắt đầy tơ máu của Diệp Đình.

Môi cậu run rẩy, có hơi chật vật mà nắm lấy đồ của mình: "Tôi suy nghĩ"

_______________________________

Cậu chạy ra khỏi văn phòng của Diệp Đình, lảo đảo trở lại căn phòng cho thuê kia của mình.

Lại một đêm mất ngủ.

Dương Gia Lập ngồi trên giường, thẫn thờ nhìn bầu trời đêm tím đen cùng với ngàn vạn ngọn đèn lộng lẫy ở bên ngoài.

Trong tay cậu nâng niu một bức ảnh, chính là bức ảnh chụp với Diệp Đình sau khi xem xong buổi biểu diễn, hai người đeo hai cặp sừng nhờ người khác chụp hộ. Diệp Đình có một tấm, cậu cũng có.

Dương Gia Lập vuốt ve ảnh chụp hai người đang cười xán lạn.

Năm thứ nhất, khi phải học quân sự cậu đã chú ý tới cục sắt Diệp Đình này, không, phải nói là một cục băng. Diệp Đình luôn độc lai độc vãng, trước nay không hề cùng người khác có bất cứ giao thiệp dư thừa nào, hắn rất ưu tú, nhưng cũng rất cao ngạo.

Khi đó Dương Gia Lập còn cố tình chọc vào cái tính tình xấu này của hắn.

Cậu theo đuổi Diệp Đình, cho Diệp Đình toàn những thứ tốt đẹp, hắc hắc cười đi học cũng đi theo Diệp Đình ngồi cùng một chỗ, Diệp Đình đeo cặp sách từ khu công nghệ đi ra, phía sau nhất định là Dương Gia Lập đang thở hổn hển chạy theo, vừa chạy vừa thở dốc ồn ào nói "Anh Đình đi nhanh quá đi", "Anh Đình chờ em với".

Diệp Đình trước nay chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, cũng chưa thấy ai mang bộ dạng như thế, ngay từ đầu hắn đã vô cùng ghét bỏ cách tiếp cận này, vẫn luôn lạnh mặt, năm lần bảy lượt cảnh cáo, còn suýt chút nữa ra tay đánh Dương Gia Lập một trận.

Nhưng cuối cùng, mọi người đều nói đây thực sự là một câu chuyện có thể truyền động lực tới người khác, bởi vì cả hai xác nhận ở bên nhau vào năm hai, quả thực ngọt muốn rụng răng.

Năm hai, bọn họ xác nhận quan hệ, Dương Gia Lập đã oa oa khóc khi nghe được một bài hát ở buổi biểu diễn, cậu lấy cánh tay che lại đôi mắt khóc như trẻ con, gào thét: "Theo đuổi anh con mẹ nó thật không dễ dàng, bọn họ đều cảm thấy em là đồ ngốc, em cũng cảm thấy....."

Diệp Đình vội vội vàng vàng lau nước mắt cho cậu, xen lẫn trong đám người thân mật hôn hôn mặt cậu: "Bé con, bây giờ anh không phải theo em rồi sao"

Năm ba, bọn họ ra ngoài ở chung, họ hoà hợp từ thể xác đến tâm hồn. Khi đó trường học tổ chức hôn lễ tập thể cho công nhân viên chức, Dương Gia Lập nhìn nơi nơi tràn ngập không khí ngọt ngào, lặng lẽ tựa đầu vào lồng ngực người họ Diệp nào đó, ánh mắt toả sáng nhỏ giọng hỏi: "Anh nói xem chúng ta sẽ có một ngày như vậy sao?"

Diệp Đình ôm lấy cậu, xoa đầu cậu: "Sẽ có, bởi vì em là của anh cả đời này"

Năm tư, bọn họ chia tay.

Đoàn người rộn ràng nhốn nháo, nỗi buồn chia tay lan nhanh như căn bệnh truyền nhiễm trong đêm trước tốt nghiệp, lễ tốt nghiệp và bến tiễn biệt.

Một mùa hè kia, không biết bao nhiêu huynh đệ tỷ muội cùng bên nhau suốt bốn năm ngồi ôm nhau khóc như những kẻ ngốc tại bến tiễn biệt, không biết bao nhiêu cặp tình nhân nói tạm biệt trong nước mắt, sau đó, năm phương bốn bể, chân trời góc biển, không bao giờ gặp lại.

Một mùa hè kia, thật nhiều người phải chia xa.

Tiếc nuối và không cam lòng, dù có che dấu tốt tới đâu, thật ra vẫn để lại dấu vết sâu trong đáy lòng, ở chỗ không ai có thể chạm tới.

Dương Gia Lập vuốt ve ảnh chụp, sống mũi lại hơi cay.

Khi trời hửng đông, cậu thu lại ảnh chụp, đi ra cửa, đón A Phúc ở chỗ bạn về.

Buổi chiều, cậu ra ngoài đặt mua vài thứ đồ, lâu lâu lại ngẩn người nhìn dòng người qua qua lại lại.

Tới lúc chạng vạng, Dương Gia Lập bình tĩnh thu dọn một bộ hành lý, trả tiền phòng và tiền vi phạm hợp đồng rồi rời khỏi căn nhà cho thuê.

Cậu ngồi xe tới biệt thự của Diệp Đình.

Cậu hít sâu một hơi, gõ cửa.

Cửa rất nhanh đã được mở ra.

Diệp Đình mặc quần áo ở nhà, nhìn qua rất thoải mái giản dị, trên mặt mang theo ý cười ôn nhu, như là đã đoán trước được.

Hắn tự nhiên nhận lấy hành lý trong tay Dương Gia Lập, trước khi Dương Gia Lập bước vào liền hôn nhẹ lên môi cậu, nhỏ giọng nói: "Bé con, hoan nghênh em trở lại"

Bình luận

Truyện đang đọc