LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Mẹ Diệp Đình rõ ràng có sửng sốt một chút.

Giống như không ngờ rằng Diệp Đình sẽ đột nhiên nói từng chữ một như vậy.

Diệp Đình cũng không nói nữa, hắn chỉ yên lặng xuống xe, đi đến cửa xe mẹ hắn đang giữa, mở cửa xe ra, gật đầu, giọng điệu tuy rằng mềm mỏng như lại có một cảm giác xa cách không rõ lý do: “……Mẹ nên xuống xe rồi.”

Mẹ hắn sờ sờ chiếc vòng màu lục trên cổ tay mình, vẻ mặt khẽ biến.

Ngay khi mẹ hắn đi vào bên trong biệt thự, nhìn thấy đâu đâu cũng là cừu cừu cừu, chút nét cười nhã nhặn lịch sự trên khoé miệng đều cứng lại.

Bà quay mạnh đầu lại hỏi Diệp Đình: “Chỉ là một tên ngôi sao ca nhạc không tên không tuổi, thư ký đã giúp mẹ tra qua lý lịch của cậu ta rồi, cũng không chói mắt xuất sắc được bao nhiêu, con thật sự phải si mê cậu ta tới nhường này hay sao?”

Diệp Đình nhặt chú cừu bông trên mặt đất lên, đặt xuống sô pha, cười nói: “Đúng vậy.”

Mẹ Diệp Đình trầm mặc một hồi, hơn nửa ngày sau mới xoay người đi lên lầu.

Chập tối khoảng năm giờ chiều cùng ngày, Dương Gia Lập lê lết cơ thể mệt mỏi của mình về nhà.

Mở cửa ra, Diệp Đình ngồi trên sô pha uống cà phê, quần tây ôm sát đôi chân dài, áo sơ mi màu đen bao lấy cơ thể to lớn còn hơi phồng lên. Trên cánh mũi hắn đeo một cặp kính kim loại gọng mỏng, trên tay cầm tài liệu, rất có hương vị mặt người dạ thú.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Đình ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Về rồi à?”

Dương Gia Lập thay giày, đi đến trước mặt Diệp Đình, cái gì cũng chưa nói chỉ tự nhiên ngồi lên đùi Diệp Đình.

Diệp Đình thuận thế ôm chặt cậu vào lòng, hơi thở nóng hổi ghé vào tai cậu nói: “Sao lại thế này, bình thường cũng không chủ động như vậy, tâm tình không tốt hửm?”

Dương Gia Lập nói: “Anh nói rất đúng luôn.”

“Lý Đại Lý Nhị á, Lý Nhị thì không sao nhưng Lý Đại thì cho dù có thế nào cũng không chấp nhận Vương Dương, gặp phải trắc trở rồi.”

Diệp Đình buông bảng báo cáo xuống, cười cười: “Đã nói với em rồi, chuyện này không dễ như vậy đâu, em còn muốn thử nữa không?”

Dương Gia Lập cau mày, lúc lâu sau mới thở dài một tiếng:”Để nói sau đi.”

Cậu gãi đầu, trong lòng vẫn có chút phiền muộn, cậu dứt khoát xoay người lại, nhìn dáng vẻ văn nhã bại hoại của hắn, nheo mắt hừ cười nói: “Cho mượn cơ ngực của anh dùng tí.”

Diệp Đình còn chưa kịp phản ứng, Dương Gia Lập đã cười khà khà cởi áo sơ mi của hắn.

Nhìn thấy cơ ngực rắn chắc của Diệp Đình, hai mắt Dương Gia Lập liền phát sáng, cuộn tròn nắm tay dùng môn võ cừu đấm bình bịch như gió lên cơ ngực của hắn, động tác quen thuộc vô cùng.

Diệp Đình bật cười: “Lại nghịch ngợm nữa rồi.”

Dương Gia Lập lầm bầm: “Anh đừng quản mà, đây là biện pháp giải toả tốt nhất của em bây giờ đó.”

Diệp Đình nhìn cậu bỗng nhiên lại lộ ra dáng vẻ trẻ con, mỉm cười lắc lắc đầu, vừa định nói chuyện, ngẩng đầu lên liền thấy trên cầu thang có người đứng, sắc mặt hắn liền thay đổi, cúi đầu bắt lấy cổ tay Dương Gia Lập: “Bé cưng, dừng lại trước đã.”

Dương Gia Lập rút tay ra: “Vụ gì?”

Phía sau truyền đến một tiếng ho khan không nặng không nhẹ.

Dương Gia Lập quay phắt đầu nhìn, trên cầu thang có một người trông rất có khí chất nhã nhặn đứng đó, quần áo xinh đẹp nhưng không tầm thường, cách trang điểm giản dị, khuôn mặt bình tĩnh không độc đoán, khắp người đều toát ra khí chất nho nhã phong thái chuẩn mực.

Dương Gia Lập trợn tròn mắt, nghiêng đầu sang phía Diệp Đình.

Diệp Đình khẽ cười: “Mẹ anh.”

Hô hấp của Dương Gia Lập lập tức bị dọa dừng lại.

Cậu vội vàng đứng dậy, kéo kéo quần áo, rồi vội vàng cài nút áo sơ mi lại cho Diệp Đình, khẩn trương nuốt miếng nước bọt, đứng trước mặt mẹ Diệp Đình, nhe hàm răng gọi một tiếng: “…..Chào dì ạ.”

Mẹ Diệp gượng ra nụ cười, gật đầu một cái: “Chào.”

Hành động “Đánh quyền cơ ngực” vĩ đại ban nãy của Dương Gia Lập thật sự làm cho bà bị đánh đòn tâm lý mạnh mẽ, có chút không kịp bình tĩnh lại.

Bà từng tiếp xúc với nhiều người như vậy, ai ai cũng là nho nhã lễ độ, đâu đâu cũng lộ ra khí chất tinh anh.

Loại người cởi áo đánh quyền như Dương Gia Lập….Vẫn là lần đầu tiên bà gặp.

Sắc mặt mẹ Diệp Đình có chút nghiêm trọng, bà đi xuống cầu thang nhưng cũng không nói gì nữa.

Đến giờ ăn tốt, người nhà Diệp Đình ngồi ở cạnh bên bàn ăn im lặng ăn cơm, phòng ăn chỉ có thể nghe thấy âm thanh đồ ăn chuyển động, nhưng không một ai nói chuyện, không khí có chút nghiêm túc. Dương Gia Lập ngồi bên trong cảm thấy cực kỳ ngại ngùng.

Mẹ Diệp Đình vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Dương Gia Lập.

Ngay khi bà thấy Dương Gia Lập dùng tay cầm bát, cầm đũa gảy cơm lùa vào miệng, bà lập tức im lặng cau mày lại.

Ăn cơm tối xong, ông nội Diệp và ba Diệp đi vào phòng sách, mẹ Diệp đi rửa tay.

Dương Gia Lập lặng lẽ kéo tay áo của Diệp Đình, đè thấp giọng, nói: “Mẹ anh hình như không thích em lắm.”

Diệp Đình hôn lên trán Dương Gia Lập một cái: “Anh thích em là được rồi.”

Mẹ hắn lau khô tay, do dự nửa ngày vẫn mở miệng nói: “Diệp Đình, con lại đây với mẹ một lát, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Dương Gia Lập vội vàng đứng dậy, lúng túng nói: “Diệp Đình anh đi đi, để em rửa chén cho, rửa chén xong em còn phải lau nhà nữa, đợi lát nữa em lập tức lau nhà, à còn chưa lấy quần áo nữa, bận quá đi, Diệp Đình anh nhanh đi đi, đừng để dì đợi lâu.”

Diệp Đình mỉm cười, gương mặt lộ vẻ dịu dàng cưng chiều như gió mùa xuân.

Diệp Đình đi cùng mẹ hắn tới phòng sách lầu một.

Mẹ hắn ngồi xuống ghế, đắn đo hồi lâu vẫn nặng nề thở dài một tiếng, nói: “Chắc con biết mẹ kêu con tới đây là muốn nói chuyện gì.”

Diệp Đình gật đầu: “Con biết.”

“Mẹ không kỳ thị bất cứ người nào,” bà thật lòng nói: “Con thích đàn ông, chuyện này mẹ cũng từ từ tiếp nhận được rồi. Nhưng mà Diệp Đình, mẹ là mẹ của con, mẹ cảm thấy con nên nghiêm túc suy xét lựa chọn một người bạn đời ưu tú hơn.”

Biểu cảm của Diệp Đình cực kỳ bình tĩnh, một tia gợn sóng cũng không có: “Mẹ đây là muốn nói gì?”

Mẹ hắn thở dài: “Mẹ biết, con và ba con không thân nhau lắm, từ nhỏ đến lớn ba mẹ cho con đầy đủ quyền tự do, chuyện của con, mẹ và ba con sẽ không đụng đến. Nhưng đây là chuyện lớn một đời của con, mẹ nghĩ mẹ cần cho con một lời khuyên.”

Diệp Đình mỉm cười: “Cảm ơn mẹ, nhưng con không cần đâu.”

“Con tự có kế hoạch phát triển rõ ràng cho tương lai của tập đoàn, và chuyện này cũng vậy, con cần một người bạn đời thế nào, con cũng có điều kiện rõ ràng.”

Mẹ Diệp Đình dừng một chút, còn nghiêm túc hỏi: “Con có thể nói cho mẹ biết điều kiện của con là gì không?”

Diệp Đình cong môi, nói: “Thứ nhất, họ Dương. Thứ hai, tên Gia Lập. Và đương nhiên con đã tìm được người hợp ý con nhất rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc