LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI



Dương Gia Lập thành công trốn thoát.

Cậu cầm cây sào phơi đồ trên tay, một mạch chạy ra khỏi căn biệt thự.

Nhân viên an ninh ở phía sau không ngừng đuổi sát theo cậu, thỉnh thoảng Dương Gia Lập ngoái đầu lại nhìn đội truy bắt khổng lồ kia, trong lòng nhất thời nổi lên kinh ngạc, không biết cái tên choá Diệp Đình này cất giấu cái thứ tâm can bảo bối gì trong biệt thự, thứ đó đáng để hắn bố trí nhiều nhân viên bảo vệ như vậy hả?
Đúng là ăn no rửng mỡ.*
*Nguyên văn:显然是吃饱了撑的 (mình không chắc lắm, bạn nào biết thì góp ý cho mình nha)
Cậu cắn chặt khớp hàm, dùng hết sức lực, điên cuồng chạy đi.

Không biết cậu đã chạy bao lâu, cho đến khi mấy tên bảo vệ phía sau không đuổi theo nữa, cậu mới dừng lại, đưa tay chống lên biển báo trạm xe buýt, há to miệng thở hổn hển.

Chờ đến lúc hoàn toàn bình tĩnh lại, cậu đi tới ngồi xuống băng ghế dài của trạm xe buýt, trong lòng đột nhiên có chút rối rắm.

Cậu không biết mình nên đi đâu, cũng không biết nên đi tìm ai.

Tính tình của Diệp Đình như thế nào, cậu biết rõ….ghi thù, cố chấp, bên ngoài thì nho nhã khiêm tốn, nội tâm thì tàn bạo chẳng khác gì ác ma, đối với người mình thích sẽ dùng mọi cách để cưng chiều, đối với người mình không thích, thì thủ đoạn của hắn chỉ có thể dùng bốn từ “vô cùng tàn nhẫn” để hình dung.

Bây giờ Dương Gia Lập nhớ lại ban sáng Diệp Đình nói buổi tối sẽ tới tìm mình nói chuyện, cả người lập tức rét run.

Cô độc ngồi một mình trên băng ghế dài, cậu thật sự bất lực rồi, bỗng nhiên trong đầu loé lên một cái, cậu nghĩ đến một người.

Cậu cúi đầu lục tung quần áo của mình, cuối cùng tìm được một tấm thẻ danh thiếp từ bên trong túi quần.

Cậu nhìn chằm chằm ba chữ “Triệu Hướng Hải” bên trên tấm danh thiếp, do dự khoảng chừng mười phút, vẫn là căng da dầu, nhìn theo phương thức liên lạc trên đó, bắt đầu gọi điện thoại.


Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, một giọng nói ôn hoà y hệt như ngày đó cất lên: “Ai vậy?”
Dương Gia Lập nghe thấy giọng nói kia, ấp úng hết nửa ngày, nói năng có chút lộn xộn: “Xin chào, cái đó, tôi là, tôi là….”
Thật lâu sau vẫn chưa thể nói rõ ràng.

Dương Gia Lập tự mình cảm thấy xấu hổ, nhưng Triệu Hướng Hải lại rất kiên nhẫn, cười khẽ một tiếng, ôn nhu nói: “Không vội, nói từ từ thôi, không sao đâu.”
Tai Dương Gia Lập đỏ lên, hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc lại, rốt cuộc cũng có thể kể lại câu chuyện một cách rõ ràng.

Sau khi nghe cậu nói xong, Triệu Hướng Hải yên lặng một lúc: “Ý cậu là, cậu gặp phải chuyện phiền phức, đang cần tìm một chổ ở tạm thời để tránh đầu sóng ngọn gió đúng không?”
Dương Gia Lập gật gật đầu.

Nghe thấy Triệu Hướng Hải ở bên kia đột nhiên im lặng, trong lòng cậu cảm thấy không ổn, thận trọng nói: “Xin lỗi Triệu tổng, tôi quá mạo muội rồi.

Nếu như thật sự làm phiền anh, tôi tự mình….”
“6 giờ được không?” Triệu Hướng Hải bỗng nhiên cắt ngang lời nói của cậu, hỏi.

Dương Gia Lập sửng sốt một chút, không kịp phản ứng lại.

“Hôm nay tôi có một cuộc họp, có lẽ tới 6 giờ mới có thời gian rảnh,” Triệu Hướng Hải nói, “Cậu gửi cho tôi địa chỉ đi, đến 6 giờ tôi sẽ lái xe tới đó, trước tiên chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút, cậu cảm thấy được không?”
Sau khi nghe xong những lời này, trái tim Dương Gia Lập đột nhiên run lên.

Cậu vội vàng gật đầu, giọng nói vì kích động mà trở nên run rẩy: “Được chứ, được chứ, cảm ơn, cảm ơn Triệu tổng.”
Tắt điện thoại đi, Dương Gia Lập đưa tay lên lau mắt.

Cậu nhìn lên bầu trời đang bắt đầu chuyển tối, bỗng nhiên sống mũi có chút cay cay.


Cậu vẫn cứ như thế, cứ mãi cô độc, bất lực hết năm này rồi qua năm khác.

Cho đến tận bây giờ, khi cậu bị Diệp Đình bức ép tới bước đường này, vậy mà trong một cái thành phố lớn như vậy cậu chỉ có thể cầu cứu một người vừa mới gặp mặt qua có một lần.

Trong lòng nổi lên một chút chua xót nhưng cậu cũng chỉ có thể bất lực gượng cười hai tiếng, Dương Gia Lập đứng lên rời khỏi trạm chờ xe buýt công cộng.


Giết thời gian đến tận 5 giờ tối, cậu miễn cưỡng ăn một chén mì ở một quán mì nhỏ bên đường để lót bụng, sau đó cậu đeo khẩu trang lên, trốn trốn tránh tránh đi về căn phòng nhỏ trước đây mình thuê.

Cậu hẹn gặp Triệu tổng ở một cái giao lộ* gần đó vào lúc 6 giờ.

Nhưng trước tiên, cậu muốn về nhà thu dọn một số thứ.

*Giao lộ là chỗ cắt nhau của các đường giao thông trên đường bộ.

Cậu che che giấu giấu đi trên hành lang tối đen, Dương Gia Lập gấp đến mức không thể chờ nổi nữa, cậu vội vàng đi đến trước cửa căn phòng thuê đã lâu không trở về, tháo khẩu trang xuống, lấy chìa khoá ra, mở cửa.

Phía sau cánh cửa là một mảnh tối tăm, bên trong phủ đầy bụi.

Dương Gia Lập đưa tay phủi phủi bụi đi, vừa mới đặt chìa khoá lên tủ giày nhỏ bên cạnh, ánh đèn trong phòng bỗng nhiên bật sáng.

Dương Gia Lập giật mình, theo bản năng đưa tay lên che mắt.


Đến khi đôi mắt đã thích ứng với ánh sáng, cậu mới từ từ buông tay xuống.

Cậu nhìn thấy bên trên cái ghế cách đó không xa, Diệp Đình vững vàng ngồi ở trên đó, hai chân bắt chéo, trong tay cầm một tờ báo thuần Tiếng Anh, trên sống mũi đeo một chiếc mắt kính gọng kim loại mỏng tinh tế, khuôn mặt không mang theo một chút biểu tình, lạnh nhạt nhìn cậu.

Đối diện với ánh mắt của Dương Gia Lập, Diệp Đình chậm rãi mỉm cười, nói: “Còn sức để chạy trốn, xem ra đêm qua, tôi làm em chưa đủ tàn nhẫn.”
Cả người Dương Gia Lập run lên, không nói hai lời, lập tức xoay người chạy đi.

Vừa chạy đến cửa ra vào, bàn tay còn chưa đụng đến tay nắm cửa, bên ngoài lập tức có người duỗi tay đóng rầm cửa lại.

Dương Gia Lập trở nên nóng vội, cậu giơ tay lên đập mạnh vào cửa: “Mở cửa, ai đang ở bên ngoài, mở cửa!”
Cậu liều mạng kéo tay nắm cửa, nhưng đáng tiếc hình như người bên ngoài dùng sức giữ cửa rất chặt, mặc cho cậu dùng sức như thế nào, cánh cửa cũng không hé ra một khẽ hở, đóng chặt muốn chết, chắc chắn là muốn nhốt cậu ở bên trong.

Trong lòng Dương Gia Lập lộp bộp một tiếng, cậu xoay người nhìn, Diệp Đình đã buông tờ báo xuống, đứng lên.

“Hoảng cái gì?” Diệp Đình nói: “Tôi cũng đâu có thể ăn em.”
Dương Gia Lập dán lưng vào cửa, thầm nghĩ, cái tên chóa nhà anh không phải là muốn ăn thịt tôi sao, ăn đến xương còn không thèm chừa lại luôn đây nè.

Diệp Đình bước đến trước mặt Dương Gia Lập, không nói chuyện, giơ tay lên vươn về phía Dương Gia Lập.

Sắc mặt Dương Gia Lập lập tức biến đổi, theo bản năng xoay mặt né tránh.

Cánh tay Diệp Đình cứng đờ giữa không trung, nhưng hắn vẫn cố chấp vươn tới một bên má của Dương Gia Lập, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, lau đi một vết dơ nhỏ trên mặt Dương Gia Lập.

Diệp Đình bình tĩnh hỏi: “Tại sao không nghe lời?”
Dương Gia Lập nhíu mày, không hiểu hắn đang có ý gì.

Diệp Đình hỏi tiếp: “Tại sao lại muốn chạy trốn?”
Dương Gia Lập liếc mắt nhìn hắn, một lúc lâu sau mới cười lạnh hai tiếng, đáp: “Đã bị anh đem lên giường chơi rồi, tôi còn không chạy trốn, chẳng lẽ ngồi đợi mấy ngày nữa anh đến đem tôi sống sờ sờ ra ép chết sao?”
“Nếu người tối hôm qua không phải là tôi, chỉ sợ em đã bị một tên đàn ông xa lạ đè rồi, tôi đây là đã cứu em một phen.”

Dương Gia Lập há miệng phun một cái, hung dữ nói: “Anh cứu cái rắm, anh như vậy gọi là cưỡng hiếp!”
Diệp Đình cười nhạt một tiếng, không phản bác.

Hắn nhìn chằm chằm Dương Gia Lập một lúc, sau đó kéo tay cậu đi qua chổ khác.

Dương Gia Lập hoảng sợ, vừa muốn dùng sức giãy giụa, Diệp Đình liền trở nên không kiên nhẫn, lập tức bế ngang cậu lên.

Hắn đi đến bên cạnh một chiếc sô pha cũ, ném cậu lên trên đó, sau đó ngồi xuống bên ghế phía đối diện.

Dương Gia Lập nắm chặt thành sô pha, đè lại cơn tưc giận của mình: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?!”
Ngón tay Diệp Đình nhẹ nhàng gõ xuống đùi mình, nói: “Buổi sáng hôm nay tôi đã nói với em, chờ tôi tan làm trở về sẽ cùng em nói chuyện đàng hoàng, bây giờ đã đến lúc chúng ta nói chuyện rồi.”
Dương Gia Lập hít sâu một hơi: “Tôi không có chuyện gì muốn nói với anh hết.”
Diệp Đình nói: “Em không có, nhưng tôi có.”
Hắn thong thả lấy một tấm thẻ từ trong ví của mình ra.

Dương Gia Lập cau mày: “Cái gì đây?”
Diệp Đình nhàn nhã nói: “Tấm thẻ này là mười vạn.

Hôm qua tôi quả thật là dưới tình huống em uống say rồi phát sinh quan hệ, cho nên mười vạn này, xem như là tôi bồi thường.”
Dương Gia Lập nheo mắt lại, còn chưa kịp tức giận, Diệp Đình lại rút ra một tấm thẻ khác đẩy đến trước mặt Dương Gia Lập.

“Tấm thẻ này là 500 vạn,” Khoé miệng Diệp Đình nhẹ nhàng cong lên, bên môi lộ ra ý cười nhàn nhạt, “Cảm giác đêm qua không tồi, mặc dù trước đây tôi đã từng làm em rồi, nhưng mà tôi vẫn chưa thấy chán.

Năm năm trôi qua, mùi vị vẫn làm tôi hoài niệm.

Cho nên, 500 vạn này, xem như là phí sử dụng, nếu em chê ít, tôi có thể tăng thêm.”
Dương Gia Lập nhìn tấm thẻ kia, ngẩng đầu lên dường như không thể tưởng tượng nổi, nói: “Anh….có ý gì?”
Diệp Đình cười cười, cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nói thẳng: “Nói đơn giản chính là, tôi muốn bao em.”.


Bình luận

Truyện đang đọc