LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Diệp Đình xách theo găng tay đi tới trước mặt Tiêu Dã.

Tiêu Dã dư quang liếc thấy thân ảnh Diệp Đình đang đi tới, hung hăng đấm thêm vài cái trên bao cát rồi dừng động tác, thở hồng hộc, trên trán đổ đầy mồ hôi, cả người tràn ngập hơi thở kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Cậu bé đứng bên kia ánh mắt phát sáng, nhanh chóng chạy tới đưa khăn lông và bình nước cho Tiêu Dã.

Diệp Đình một bên đeo găng tay, một bên dùng ánh mắt ra hiệu tới chỗ cậu bé: "Sao, tới đánh quyền cũng mang theo người, ai đây?"

Tiêu Dã còn đang ừng ực uống nước chưa mở miệng, cậu bé kia đã cười tủm tỉm lên tiếng trước: "Diệp tổng, chào anh. Tôi là bạn của Tiêu tổng, họ Phó. Tôi cực kỳ thích quyền anh, đàn ông đánh quyền anh đặc biệt đẹp trai. Tiêu tổng nói muốn tới luyện quyền, tôi liền cầu anh ấy mang tôi tới xem, thuận tiện dạy tôi vài chiêu"

Diệp Đình ghép nhất là người tự mình chủ trương.

Hắn kỳ thật vốn không đem cậu bé này để trong mắt, nhưng khi thấy cậu ta xen vào cuộc nói chuyện giữa hắn và Tiêu Dã, Diệp Đình nhíu mày, cười lạnh: "Thật à, thích quyền anh?"

Cậu bé liếc mắt nhìn góc nghiêng đẹp trai mạnh mẽ của Tiêu Dã, yên lặng gật đầu.

Diệp Đình cong khoé môi, hai tay mang găng khẽ đấm vào nhau, cười nhạo: "Được lắm, thích quyền anh phải không, bằng không tôi dạy cậu hai chiêu đi, tới, tiếp một quyền của tôi"

Nói rồi hắn mạnh mẽ ném ra một cú móc bên trái.

Cậu bé kia thoáng chốc bị doạ tới trắng mặt, liên tục lùi về sau, chân bị vướng đồ vật liền chật vật ngã xuống đất.

Tiêu Dã nhíu mày, hất cằm nhìn cậu bé: "Cậu ra ngoài đi"

Cậu bé đứng dậy vỗ vỗ mông rồi vội vàng bước đi.

Tiêu Dã đem khăn lông quàng lên cổ, vặn chặt nắp chai, nói: "Chỉ là một cái miệng khoe khoang mà thôi, cậu giễu cợt cậu ta làm gì"

Diệp Đình bước lên đài: "Nhìn không vừa mắt....... Sao nào, cùng Triệu Hướng Hải sống bảy năm, rốt cuộc chán rồi, muốn ra ngoài nếm thử mới mẻ?"

"Không phải", Tiêu Dã cũng nhảy theo lên đài, "Tôi nhìn cậu ta cũng khá thú vị"

"Triệu Hướng Hải biết không?"

Tiêu Dã nghe được lời này, động tác sửa găng tay dừng lại một chút, sau một lúc lâu chỉ lẩm bẩm nói: "Không cần cho hắn biết"

Diệp Đình ừ một tiếng không nói gì nữa.

Cả hai thống thống khoái khoái đánh một trận.

Hai người trong lòng đều có chuyện, đánh tới hoả khí bốc lên ngùn ngụt làm cho ông chủ phòng tập nơm nớp lo sợ, phải chạy ra ngó mấy lần, sợ hai vị tổ tông này thật sự nổi lửa lên mà huỷ đi phòng tập của ông.

Cuối cùng đánh tới thế hoà, hai người nhảy xuống đài, tắm rửa thay đổi một thân quần áo rồi lên tầng trên ngồi ghế lô uống rượu.

Rót rượu cho Diệp Đình là một cậu bé trẻ tuổi khá xinh đẹp, thoạt nhìn như vừa mới tốt nghiệp đại học, mắt đen răng trắng, khi cười lên đôi mắt cong cong, trên má còn có hai lúm đồng tiền, tinh thần phấn chấn tràn đầy năng lượng.

Rót rượu xong, Tiêu Dã hất cằm về phía cậu bé, nhìn Diệp Đình cười trêu chọc: "Giống không?"

Diệp Đình bình tĩnh lấy chén rượu qua: "Giống cái gì?"

"Giống tiểu Dương Dương nhà cậu nha", Tiêu Dã bắt chéo hai chân, quơ quơ ly rượu, "Cậu chưa bắt được người?"

Diệp Đình nhíu mày, ngửa đầu cạn sạch ly rượu.

"Nếu thật sự không tìm thấy, vậy quên đi", Tiêu Dã nhẹ giọng nói, "Cậu ta ra sức chạy như vậy, vậy để cậu ta trốn đi. Kiểu như vậy tìm chỗ nào chẳng có, còn không phải cậu ta thì không được sao, dứt khoát trực tiếp thu tay lại, cậu ta cũng thoải mái, cậu cũng thoải mái"

Diệp Đình chậm rãi buông chén rượu, ánh lại trở nên thâm trầm: "Không"

"Nếu ngày nào đó, Triệu Hướng Hải chạy thoát..... Không đúng, không thể nói chạy thoát, nên nói là ngày nào đó, Triệu Hướng Hải muốn từ bên cạnh cậu rời đi, như thế nào cũng không chịu ở cùng cậu nữa, cậu sẽ lựa chọn thu tay, cứ vậy quên đi, cho nhau cái thoải mái đó à?"

Tiêu Dã giật mình, hiển nhiên chưa bao giờ cân nhắc chuyện hắn vừa nói.

Hơn nửa ngày, y mới ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Tôi cùng Triệu Hướng Hải đã bảy năm, anh ta không có khả năng rời đi"

Diệp Đình cười cười: "Tôi cũng vậy"

Hắn giơ ly rượu ra hiệu cho nhân viên phục vụ rót thêm, nhìn rượu đỏ sậm chảy vào ly, mang theo một chút điên cuồng cùng chấp niệm, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần tôi còn một hơi thở, Dương Dương phải là của tôi, ai cũng không được chạm vào"

____________________

Sau khi tan làm Triệu Hướng Hải liền đi lớp học vũ đạo đón Nhạc Nhạc.

Trên đường nhận hai cuộc điện thoại, cuộc thứ nhất từ Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập trong điện thoại hỏi anh tình hình gần đây như thế nào, Diệp Đình còn nổi điên làm chút chuyện nhàm chán để trả thù hay không.

Triệu Hướng Hải ngừng xe, cười đáp: "Em yên tâm, mọi thứ đều tốt. Anh đoán là cậu ta cũng không dám chọc em, cũng không dám mạo hiểm không liên lạc được với em mà cắn anh không buông. Hạn chế của cậu ta đối với anh đều đã được gỡ bỏ, mặc dù trước đó anh có mất một khoản tiền, nhưng cũng không có gì lớn, hạng mục đã được khởi động, em có thể yên tâm"

Dương Gia Lập lúc này mới yên lòng.

Triệu Hướng Hải lại dặn dò vài câu, dặn Dương Gia Lập cứ bình tĩnh thoải mái sống ở biệt thự nghỉ dưỡng rồi cúp máy.

Đi tới trước cửa phòng học vũ đạo, Triệu Hướng Hải lại nhận được điện thoại của trợ lý Vương.

Trợ lý Vương báo cáo vài chuyện công việc, nói là hạn chế bên kia Diệp Đình đã gỡ bỏ hết, vốn đầu tư cũng bắt đầu chảy trở về, quá trình tái cấu trúc hiện tại của dự án đang tiến triển rất tốt.

Triệu Hướng Hải nghe vậy tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, thân mình căng chặt hồi lâu cũng không tự giác được mà thả lỏng.

Trợ lý Vương báo cáo xong toàn bộ việc công, bỗng nhiên chần chờ vài giây: ".....Còn có một chuyện"

Triệu Hướng Hải ừ một tiếng: "Cậu nói đi"

Trợ lý Vương ấp úng nói: "Cũng không phải việc công. Chính là, hôm nay khi em cùng lão Trần nói chuyện, nghe được có người ở bộ phận vận hành nói chuyện bát quái. Đồng nghiệp nữ kia nói cô ấy có bạn thân làm ở phòng tập quyền anh, hôm nay thấy Tiêu.....Tiêu tổng mang theo một minh tinh vào phòng tập"

Triệu Hướng Hải cười lạnh.

Sau một lúc lâu, anh mới nhàn nhạt nói: "Tôi biết rồi"

"Vậy....."

Trợ lý Vương còn chưa nói xong, phòng học vũ đạo đã mở cửa, các cô gái nhỏ sau khi tan học mặc quần áo khiêu vũ còn chưa kịp thay đã chạy ùa ra ngoài tìm ba mẹ mình, náo nhiệt vui mừng tới sắp không xong rồi.

Triệu Hướng Hải xa xa nhìn thấy Nhạc Nhạc, cười cười vẫy tay với cô bé.

Nhìn Nhạc Nhạc cười đến xán lạn chạy tới chỗ anh, nụ cười của Triệu Hướng Hải không chạm đáy mắt, bình tĩnh phân phó: "Phái mấy người chú ý nhiều bên đó, nếu thật sự có chuyện gì thì báo cho tôi"

Cúp điện thoại, Triệu Hướng Hải ngồi xuổng xuống, ôm Nhạc Nhạc lên.

Nhạc Nhạc ở trong lòng Triệu Hướng Hải hôn lên khoé miệng anh: "Ba lớn, hôm nay con được cô giáo khen, còn được thưởng hoa hồng nhỏ, ba nhìn này"

Triệu Hướng Hải nhìn tay nhỏ của Nhạc Nhạc đang nắm một bông hoa hồng, ôn nhu nói: "Nhạc Nhạc giỏi quá, buổi tối ba lớn làm đồ ăn ngon cho con được không?"

Nhạc Nhạc hắc hắc cười, hướng mắt nhìn bốn phía, lại có chút mất mát: "Sao ba hai không tới?"

Cô bé cúi đầu nói nhỏ: "Mấy ngày rồi con không thấy ba hai, sao ba hai bận như vậy..."

Nụ cười của Triệu Hướng Hải ngừng lại, cái gì cũng không biểu hiện ra ngoài.

Anh ôm chặt Nhạc Nhạc, đi về phía xe, vừa đi vừa dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Không nói tới cậu ta, chúng ta về nhà trước. Lát nữa ba ba làm tôm kho được không, hay Nhạc Nhạc thích luộc, hay là...."

Bình luận

Truyện đang đọc