LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Diệp Đình hơi giật mình.

Hắn cúi đầu nhìn cặp móng cừu đang vân vê cơ ngực của hắn.

Lại nghiêng đầu qua nhìn, vừa lúc bắt gặp nụ cười xảo quyệt và đôi mắt sáng rực cong như trăng lưỡi liềm của Dương Gia Lập.

Diệp Đình mỉm cười, giọng nói trầm thấp: “Em muốn làm gì?”

Dương Gia Lập nhe răng cười, dùng sức nhéo hai cái, giả vờ cảm thán một tiếng: “Tốt ghê, đàn ông lạnh lùng hà khắc mà cơ ngực cũng ấm áp ghê.”

Diệp Đình bật cười, cởi chiếc áo sơ mi đang giang dở sang một bên.

Xoay người nhìn thấy Dương Gia Lập bọc chăn, bên dưới lớn chăn là cơ thể trần trụi, rõ ràng không có ý tốt.

Ánh mắt Diệp Đình tốt sầm, hơn nữa ngày mới khàn giọng nói: “Hôm nay em ăn trúng gì vậy, sao lại chủ động như này?”

Dương Gia Lập nhướng mi, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.

Diệp Đình nghiêng đầu tới gần.

Dương Gia Lập nhào đến bên tai Diệp Đình, hơi thở nhè nhẹ phả ra, nói: “Mẹ anh* ép đó.”

*Từ “mẹ anh” đồng âm với một từ chửi thề.

Vừa nói xong, Dương Gia Lập cũng tự hiểu mình nói không đúng, vội ho khan một tiếng, thay đổi sang lý do khác: “Mẹ ngài ép em.”

Diệp Đình nhíu mày: “Em có ý gì?”

Dương Gia Lập bọc một lớp chăn thật dày, chỉ chui một cái đầu ra khỏi chăn, giống hệt như một cái bánh bao nhân thịt khổng lồ tựa vào đầu giường, thử thăm dò hỏi: “Diệp Đình, lát nữa em phàn nàn về mẹ thì anh có giận em không?”

“Anh sẽ không tức giận với em, nói đi.”

Dương Gia Lập nhẹ thở ra: “Ok, vậy em nói thẳng nha. Tối nay mẹ anh khiến em rất không thích.”

Diệp Đình thản nhiên ừ một tiếng, ngồi xuống bên giường, ôm cái bánh bao nhân thịt to lớn: “Anh biết.”

“Em không phải tên ngốc,” Dương Gia Lập nghiến răng ken két. “Bữa tối hôm nay mẹ anh nói mấy lời kia, còn có mấy hành động kia nữa, em đều hiểu bà có ý gì. Bà không thích em, không muốn chấp nhận em, cảm thấy em không xứng với anh, cho nên xem em là người ngoài, còn cố ý khiến em khó xử.

Diệp Đình vuốt ve mái tóc của Dương Gia Lập, ánh mắt có chút sâu xa.

Dương Gia Lập đã nói thì liền không thể dừng được: “Em làm một bàn đồ ăn lớn như vậy cũng không thấy bà nói với em câu nào, ngược lại còn tán gẫu chuyện trên trời dưới đất với Tiểu Hạ, em ở phòng bếp bận tới tối mặt, nóng đến mức nước mắt đều chảy cả ra, em nói anh nghe, cuối cùng em cũng cảm thấy bản thân như đứa con dâu cực khổ bị bà mẹ chồng hung dữ bắt nạt trong mấy bộ phim mẹ chồng con dâu á…..”

Diệp Đình phì cười một tiếng, hôn lên mắt Dương Gia Lập một cái.

Hắn thở dài, nói: “Đêm đó em ngoan như vậy, một tiếng cũng không nói.”

“Không phải em làm vậy là giữ thể diện cho anh sao?”

Dương Gia Lập tấm tắc hai tiếng, nói tiếp: “Mẹ anh tuy làm vậy có chút quá đáng, nhưng ông nội và ba anh lại rất dễ thương, em cũng không muốn khiến bọn họ xấu hổ….Hơn nữa, tuy rằng em khó chịu nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì bỗng nhiên em thông suốt rồi, không còn thấy khó chịu chút nào nữa.”

Diệp Đình nghi hoặc à một tiếng: “Rộng lượng như vậy sao?”

Dương Gia Lập cong môi, ánh mắt sáng rực phát sáng.

Cậu nhìn chiếc cằm lún phún râu của Diệp Đình, bỗng nhiên xốc chăn lên như sò biển bao lấy Diệp Đình vào trong, nghiêng người dùng chút lực ấn Diệp Đình lên giường, đặt mông ngồi lên người Diệp Đình, cao ngạo nói: “Bởi vì em nghĩ kỹ rồi. Mẹ anh dù sao cũng chỉ ở lại vài ngày, em không phản ứng lại, bà cũng sẽ không tung chiêu nữa. Hơn nữa…..”

Dương Gia Lập đột nhiên mỉm cười xấu xa: “Đứa con ưu tú của bà đang nằm trong tay em, mặc cho em bắt nạt, mặc cho em hưởng thụ. Bên ngoài bà bắt nạt em một lần, em sẽ trốn vào phòng bắt nạt con bà một lần, bà mắng em một câu, em sẽ lập tức biến thành máy ép trái cây, ép khô con bà một lần, để em xem ai thiệt hơn ai.”

Diệp Đình im lặng nhìn cậu, bàn tay lặng lẽ vuốt ve cái eo vừa trắng vừa thon của Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập cúi người xuống, cắn tai Diệp Đình một cái, cười nói: “Thật muốn nói cho mẹ anh biết, con trai của bà buổi tối gọi em là bé cưng, hay là nói cho bà biết chuyện này nhỉ. Sống trong xã hội nhiều năm như vậy, em chưa bao giờ không công chịu đựng thái độ xấu như này. Em muốn xem bà sẽ tức chết em trước hay là em làm bà thất khiếu bốc khói trước.”

Diệp Đình mỉm cười.

Hắn nhìn ánh mắt rạng rỡ và vẻ mặt hào hứng của Dương Gia Lập, trong lúc ngẩn ngơ lại như thấy được một Dương Gia Lập của rất nhiều năm về trước, cũng hăm hở như thế này, chưa bao giờ thay đổi.

Diệp Đình khản cả tiếng, nắm lấy cẳng chân của Dương Gia Lập, nói: “Tối nay mẹ anh bắt nạt em bao nhiêu lần?”

Dương Gia Lập nhíu mày: “Em không nhớ rõ, dù sẽ cũng khiến em không thoải mái rất nhiều lần.”

Diệp Đình gật đầu, thắt lưng dùng lực đảo khách thành chủ, ấn Dương Gia Lập xuống, cười nói: “Xem ra đêm nay anh phải bị em ép thật nhiều tinh lực mới có thể xem là công bằng với em đúng không?”

Dương Gia Lập nhìn dáng vẻ vận sức chờ tiến công của Diệp Đình, khiêu khích nhướng mi nhìn hắn.

Đã tới bước này rồi, đều là đàn ông, Dương Gia Lập cũng lười giả vờ che che giấu giấu.

Cậu giống như một con cừu con mới sinh, không hề sợ hãi, duỗi tay ôm lấy cổ Diệp Đình, chủ động hôn lên môi hắn.

Diệp Đình vốn dĩ còn đang có thể kiềm chế một tí, nhưng Dương Gia Lập lại trêu chọc hắn như vậy, ngọn lửa trong lòng ngực như đã bùng lên đến mức cao nhất, nháy mắt phá tan rào cản bình tĩnh của hắn, phút chốc đã đốt sạch trí óc hắn, thiêu rụi hết cả những đắn đo của hắn.

Diệp Đình điên rồi.

Đêm đó Dương Gia Lập cũng càn rỡ, ra sức kêu khóc hơn lúc trước.

Nếu nói trước khi là bản tình ca dịu dàng nhấp nhô, vậy thì đêm nay chính là tiếng kêu xé tan bầu trời Cao nguyên Thanh Tạng.

Đợi đến khi tiếng trống trận dừng lại, Diệp Đình ôm Dương Gia Lập đi vào phòng tắm rửa mặt rồi đi ra nằm lên giường, Dương Gia Lập mệt đến mức mí mắt đều không nhấc lên được, cố hết sức mới hí mắt ra được.

Mắt hơi khép lại, mắng Diệp Đình một câu: “Còn cầm thú hơn cả cầm thú.”

Diệp Đình tự mình nằm vào chăn, vừa mới ôm Dương Gia Lập vào ngực thì chợt nghe thấy Dương Gia Lập trước khi ngủ mơ màng thốt lên một câu: “….Nhưng mà em thích.”

Diệp Đình cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn luồn tay vào mái tóc của Dương Gia Lập, nhẹ nhàng vuốt ve như trân bảo.

Nghe thấy tiếng hô hấp của Dương Gia Lập dần đều đều, hắn mới chậm chạp hít vào một hơi.

Hắn ôm lấy Dương Gia Lập, nghe thấy tiếng thở của Dương Gia Lập và tiếng đồng hồ vang lên tí tách, cảm nhận được Dương Gia Lập khe khẽ thở khí nóng vào ngực hắn, trong lòng liền mềm thành một vũng.

Hắn mở mắt không ngủ, đôi mắt đen trầm thật sâu, giống như đang lặng lẽ suy nghĩ điều gì đó.

Chờ đến khi lòng mình bình tĩnh lại, Diệp Đình mới dần dần thả lỏng ra.

Hắn cúi đầu nhìn sườn mặt trắng nõn của Dương Gia Lập đang ngủ say trong lòng hắn, nhìn thấy nét mặt ngủ ngoan của cậu, Diệp Đình nhịn không được xúc động tiến đến gần, mút khoé môi Dương Gia Lập một lát, hôn đến mức Dương Gia Lập ngủ không yên cau mày kêu đau một tiếng, vô thức chui rúc đầu mình vào trong ngực của Diệp Đình.

Trái tim Diệp Đình như tan ra, vội vàng vỗ nhẹ lưng cậu, để cậu ngủ ngon một chút.

Chờ đến khi Dương Gia Lập hoàn toàn không nhúc nhích nữa, Diệp Đình mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Trước khi ngủ, hắn khẽ nói bên tai cậu: “Anh sẽ không để em chịu oan ức đâu, bé cưng cứ yên tâm, có anh ở đây.”

Tác giả có chuyện muốn nói: 

Tính cách của Dương Dương thật sự vừa cợt nhả vừa đáng yêu Ahahahaha.

Ở đây có một trận kịch liệt giống như xe chạy trên Cao nguyên Thanh Tạng*

*Cao nguyên Thanh Tạng có những rặng núi cao nhất Trái Đất, như dãy Himalaya với đỉnh Everest là đỉnh cao nhất Trái Đất. (Trích: wikipedia). Xe chạy trên đây nó sao chắc mọi người hiểu mà:)))))

Bình luận

Truyện đang đọc