LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Tiêu Dã bị một quyền này của Triệu Hướng Hải đánh cho phát ngốc luôn.

Y thậm chí còn cảm thấy mình hình như là đang gặp ảo giác.

Triệu Hướng Hải đánh y?

Triệu Hướng Hải thế mà lại đánh y?

Tiêu Dã thà rằng tin mình đang nằm mơ còn hơn là tin Triệu Hướng Hải vậy mà nỡ động tay đánh y.

Từ khi mới gặp Triệu Hướng Hải cho tới khi trải qua mối quan hệ bảy năm, hơn hai ngàn ngày ngày đêm đêm đó, y được Triệu Hướng Hải ôn nhu ấm áp săn sóc từng chút một, Triệu Hướng Hải thương yêu y bao nhiêu, đối với người anh đặt trong lòng có bao nhiêu ôn nhu, không ai rõ ràng hơn y.

Tiêu Dã che mặt, biểu cảm hốt hoảng tràn đầy vẻ không dám tin.

Triệu Hướng Hải nắm chặt tay cười lạnh: "Có thể ép tôi tới mức động tay đánh người, Tiêu Dã, cậu là người đầu tiên"

Tiêu Dã há to miệng thở hổn hển, một lúc lâu sau, y mới nhấc chân bước vài bước đi tới, đè Triệu Hướng Hải lên cửa xe, dường như là nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Triệu Hướng Hải, anh nói tôi ép anh, anh cho rằng tôi con mẹ nó không bực bội không khó chịu à?

Triệu Hướng Hải vốn dĩ định đáp lại y một câu, cậu ở bên ngoài cùng tiểu minh tinh cười đùa ầm ĩ vui vẻ còn hơn cả mùa xuân hoa nở thì khó chịu cái đ*o gì.

Nhưng anh cắn chặt khớp hàm không mở miệng.

Tranh luận với Tiêu Dã giống như là đang đàm đạo lý tưởng nhân sinh với một con chó, đàn gảy tai trâu, không có ý nghĩa gì hết.

Tiêu Dã vẫn nỗ lực sủa như điên: "Đúng, tôi sai rồi, tôi không nên bỏ mặc anh, không nên thân cận với Phó Chu Minh, không nên luôn ở bên ngoài chơi không về nhà. Anh mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, tôi cũng cúi đầu xin lỗi anh hứa về sau sẽ không thế nữa rồi, cái gì cũng làm rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Sao anh cứ một hai phải làm khó tôi vậy?"

Nguyên bản trong mắt Triệu Hướng Hải vẫn còn ba phần lửa giận, nhưng nghe xong những lời này của Tiêu Dã lửa giận đó đột nhiên tan thành tro lạnh.

Ánh mắt anh như chứa sương lạnh liếc nhìn Tiêu Dã một cái, trầm tĩnh hừ một tiếng, cười: "Có phải cậu cảm thấy chỉ cần nói xin lỗi về sau không thế nữa, rồi lại nói vài câu vô nghĩa rằng sẽ sửa lại, thì sẽ có cơ hội?"

Tiêu Dã mím chặt môi, y đúng là có suy nghĩ này.

Trong lòng Triệu Hướng Hải bỗng nhiên lạnh tới chết lặng, ý muốn nói chuyện tử tế trong nháy mắt đều biến mất.

Anh vô thanh vô tức xoay người, mở cửa xe ra muốn đi.

Tiêu Dã vừa nhìn thấy anh định rời đi, đột nhiên tăng thêm lực trên tay kéo người lại ấn người về trên cửa xe, nôn nóng: "Triệu Hướng Hải, tôi không muốn cãi nhau với anh nữa. Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi còn không được sao? Chúng ta làm lại từ đầu, Diệp Đình từng cưỡиɠ ɠiαи Dương Gia Lập bọn họ còn có thể bắt đầu lại, chúng ta...."

"Tiêu Dã", mặt Triệu Hướng Hải không hề có cảm xúc, nhàn nhạt mở miệng, phun ra hai chữ, "Cút đi"

Tiêu Dã bị hai chữ cực kỳ đả thương người này của anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới hai mắt đỏ ngầu.

Y cũng không nghĩ nhiều, ấn mạnh bả vai Triệu Hướng Hải, tiến đến mạnh mẽ hôn lên môi anh.

Triệu Hướng Hải bị đụng chạm của y làm cho cả người căng chặt, cái gì cũng mặc kệ, nâng chân lên hung hăng đạp Tiêu Dã một đạp.

Tiêu Dã bị anh đạp lùi lại về sau hai bước, Triệu Hướng Hải cắn răng, thời điểm anh giơ tay lên định đánh qua một quyền thì thắt lưng đột nhiên nảy ra một trận đau đớn kịch liệt, sắc mặt anh trong nháy mắt chuyển qua trắng bệch, trán toát ra một mảng mồ hôi lạnh lớn.

Anh theo bản năng ấn chặt thắt lưng, trong lòng âm thầm kêu khổ, cái bệnh cũ này tái phát thật không đúng lúc, trước mắt càng ngày càng đen, tiếng kêu của Tiêu Dã bên tai cũng dần mơ hồ, thân mình loạng choạng, thầm than một tiếng "không xong" rồi ngã gục xuống trên mặt đất.

___________________

Dương Gia Lập đi theo Triệu Hướng Hải ra cửa tiễn anh về, cửa nhà vừa đóng lại cậu liền nhe răng nhếch miệng.

Cậu nhìn Diệp Đình đang an ổn ngồi xem TV trên sofa, ánh mắt tràn đầy lửa giận trừng lớn: "Em làm một bàn cơm ngon lành để cảm ơn anh Hải, anh gọi Tiêu Dã tới làm cái gì hả?"

Diệp Đình chớp chớp mắt, không nói gì, chỉ kéo Dương Gia Lập lại gần, nhét cậu vào trong lồng ngực mình.

Dương Gia Lập nghiến răng kèn kẹt: "Anh có phải rất ghét nhìn em ở cùng anh Hải không hả?"

Diệp Đình cũng không phủ nhận, sảng khoái gật đầu: "Anh thích em mở rộng lòng với anh, thích em làm nũng làm ầm ĩ với anh. Nhưng nếu em thân mật với người đàn ông khác hơn cả anh, bé con, anh muốn phát điên đó"

Dương Gia Lập vừa nghe hắn nói vậy, vừa buồn cười vừa tức giận, cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Cậu dứt khoát ngậm chặt miệng không thèm cãi cọ cùng con chó điên Diệp Đình này, quay đầu ủ rũ xem TV.

TV đang chiếu một bộ phim truyền hình.

Một giây trước hai vai chính còn đang cãi nhau om sòm, một giây sau đã cãi tới trên giường luôn rồi.

Diệp Đình nhíu nhíu mày nhìn hình ảnh da thịt giao triền bị che che giấu giấu trên màn hình, hắn liếc mắt nhìn Dương Gia Lập trong ngực, duỗi tay che mắt cậu.

Dương Gia Lập đang xem đến là vui vẻ hai mắt đột nhiên tối sầm.

Khoé miệng cậu giật giật, hít sâu một hơi, bộp một cái đánh rớt tay Diệp Đình.

"Che cái gì mà che", khó chịu trong lòng Dương Gia Lập còn chưa tan hết, lời nói ra có chút hậm hực, "Em không phải con nít, em với anh làm loại chuyện này còn ít à, còn có thể có chuyện gì, giả vờ giả vịt, tú bà tô son đỏ loè đỏ loẹt rồi còn giả bộ thuần khiết, phi"

Diệp Đình cười cười, trong mắt mang theo thâm ý: "Nếu em thấy không có gì ghê gớm, vậy sao còn từ chối anh, không cho anh ngủ chung phòng với em?"

Dương Gia Lập đảo mắt, liếc nhìn Diệp Đình.

"........Sao, lại bắt đầu động tâm tư? Nhẫn nại không nổi nữa?"

Vẻ mặt Diệp Đình nghiêm túc nói: "Anh chỉ muốn biết làm thế nào em mới có thể buông ra, cho phép anh ngủ chung giường với em. Anh cần một tiêu chuẩn nhất định, nếu không anh không biết phải đợi tới khi nào"

Dương Gia Lập ậm ừ, đang quay đầu nghĩ không cần để ý hắn thì một ý tưởng nảy ra trong đầu cậu.

Cậu nhướn mày, trong mắt chợt hiện lên nụ cười gian xảo, ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây"

Diệp Đình ngoan ngoãn cúi đầu.

Dương Gia Lập nói vào tai hắn: "Nếu anh đã nói như vậy........chúng ta đánh cược đi?"

Ánh mắt Diệp Đình trầm xuống: "Đánh cược gì?"

Dương Gia Lập thổi một hơi khí nóng vào lỗ tai hắn: "Trong vòng một tháng, nếu anh không chịu nổi mà bắt đầu động tay động chân phá hợp đồng, thì coi như anh thua, em có thể phạt anh"

Trái tim của Diệp Đình lệch một nhịp, nhịn không được hỏi: "Nếu anh thắng thì sao?"

"Nếu anh có thể làm cho em ham muốn thân thể của anh trước, em sẽ nhận thua, lập tức mở cửa phòng ngủ mời anh vào, còn dọn sẵn một nửa giường cho anh ngủ, thế nào?"

_______Đường phân cách không liên quan tới truyện____________

Dạo này hơi bận nên không phải ngày nào cũng edit được á các ông, buồn xỉu.

Hôm trước tui nghe được bài này trên fb nhộn lắm nè, không biết các ông có ai nghe chưa, nhạc Tết nghe bao vui =))))))))

https://www.youtube.com/watch?v=jPO17W-_r1M

Bình luận

Truyện đang đọc