LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Dương Gia Lập sắp bị Diệp Đình hôn tắt thở.

Cậu hừ hừ mũi, lắc đầu muốn tránh khỏi đợt tấn công như sói như hổ của Diệp Đình.

Một tay Diệp Đình đè eo cậu lại, một tay giữ cằm cậu, không cho câụ trốn thoát một li nào.

Dương Gia Lập sắp thở không nổi nữa, trong lúc mơ màng lại nghe thấy điện thoại của Diệp Đình reo lên.

Dương Gia Lập cố hết sức chui đầu ra khỏi vòng tay ôm chặt như sắt của Diệp Đình, khuôn mặt  đỏ bừng không biết là do xấu hổ hay bị ngạt thở, cậu hít thở vài tiếng, nói: “Điện thoại anh kêu, nhận điện thoại…..”

Diệp Đình bướng bỉnh kéo cậu trở lại tiếp tục bắt nạt: “Không nhận, kệ nó đi.”

“Anh phải phạt em trước đã, mấy cái khác không quan trọng.”

Hắn nói xong lại vươn tay ra nhấn tắt điện thoại.

Diệp Đình cởi áo Dương Gia Lập xuống, nhìn cơ thể tuy gầy gò nhưng vẫn có đường cong của tuổi trẻ, đôi mắt hắn trở nên sâu xa và điên cuồng, giống hệt như con mãnh thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi, chờ đợi vận sức phát động tấn công.

Dương Gia Lập chống cằm lên ngực hắn, cười nhạo: “Em nghĩ đến một từ.”

Ngón tay Diệp Đình chạm vào phần da thịt mịn màng trên cổ Dương Gia Lập, giọng nói khàn khàn: “Từ gì?”

Dương Gia Lập nói: “Hổ đói vồ cừu.”

Diệp Đình mỉm cười, khóe môi hơi cong lên, ngón tay đặt trên xương quai xanh của Dương Gia Lập, tiến đến sát môi Dương Gia Lập, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Chính là vồ vào em, chú cừu nhỏ không biết trời cao đất dày.”

Hắn đang định kéo người lại hôn một lát, điện thoại trên tủ đầu giường lại reo lên lần thứ ba.

Cuối cùng Dương Gia Lập cũng không chịu nổi nữa.

Cậu chống giường ngồi dậy, chỉ vào điện thoại: “Phiền muốn chết, anh nghe điện thoại trước đi.”

Diệp Đình đang vui vẻ, bị cuộc điện thoại không biết điều cắt ngang ba lần, sắc mặt lặp tức đen xuống.

Hắn cầm lấy điện thoại trên tù đầu giường, cũng không nhìn xem là ai điện tới, chỉ đặt lên tai, giọng điệu không tốt lắm: “Ai vậy?”

Đầu dây bên kia hình như có vang lên âm thanh gì đó. vội vàng nói mấy câu.

Sắc mặt Diệp Đình thay đổi, hơn nửa ngày mới buông điện thoại xuống.

Dương Gia Lập thấy sắc mặt khó coi của hắn, chớp chớp mắt mấy cái: “…..Sao vậy, ai điện tới thế?”

Diệp Đình xoay đầu lại, giọng nói nặng nề: “Trại tạm giam gọi tới.”

Sắc mặt Dương Gia Lập trở nên nghiêm túc, cậu ngồi thẳng người dậy: “Có chuyện gì vậy?”

Diệp Đình không trả lời, chỉ nhanh chóng rời giường, nhặt quần áo lộn xộn dưới đất lên mặc vào.

Dương Gia Lập thấy nét mặt của hắn không đúng, cũng vội vàng gạt bỏ suy nghĩ qua một bên, cùng nhau rời giường với hắn.

Hai người vội vã xuống lầu ngồi vào xe.

Cho đến khi bọn họ chạy tới nơi Vương Dương ở, cho người giúp đỡ mở khác cửa nhà Vương Dương ra, tìm kiếm khắp nhà rồi cuối cùng chạy vào phòng tắm, Dương Gia Lập nhìn cảnh tượng trong phòng tắm, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Vương Dương im lặng nằm trong bồn tắm lớn, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng như tuyết, hô hấp gần như yếu ớt.

Trong bồn tắm lớn, máu tươi chảy ra thành một bể máu.



Khi Diệp Phàm bị đưa đến toà án, bầu trời đầy mây.

Cảnh sát muốn dẫn hắn vào xe chở đến toà án, nhưng Diệp Phàm lại không chịu nhúc nhích, ai tới kéo hắn đều vật lộn sắp chết nhưng người vẫn không chịu đi, hắn ta chỉ ngồi đó, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm phía xa giống như đang đợi ai đó.

Người cảnh sát phụ trách chuyển giao hắn lớn tiếng chửi mắng, muốn kéo hắn dậy.

Diệp Phàm giãy giụa giống như phát điên, vừa giãy vừa hét lên: “Đợi chút nữa, đợt chút nữa là được, đừng kéo tôi, tôi đang chờ người, đang chờ người.”

Ầm ĩ vô cùng lợi hại, một chiếc Bentley từ từ dừng lại trên đường, đậu ở cách đó không xa.

Diệp Phàm nhìn thấy chiếc Bentley kia, động tác giãy giụa liền dừng lại, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm chiếc xe kia.

Chiếc xe mở ra, Diệp Đình bình tĩnh bước xuống xe.

Diệp Đình gật đầu chào hỏi với cảnh viên trước rồi mới vô cảm nhìn về phía Diệp Phàm.

Hai tay Diệp Phàm bị trói lại không thể làm gì, hắn chỉ có thể trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Diệp Đình, giọng nói yếu ớt, khàn khàn giống như người già sắp chết: “Em ấy, em ấy — —”

Diệp Đình bình tĩnh nói: “Cậu ta tự sát, dùng dao cạo râu cắt cổ tay.”

Sắc mặt Diệp Phàm trở nên trắng bệch, cả người lập tức ướt đẫm mồ hôi.

Khó khăn lắm cảnh sát mới giữ Diệp Phàm lại, môi hắn ta run rẩy, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ nhưng lại giống như ẩn chứa một tia mong chờ mỏng manh, cẩn thận từng chút hỏi: “Vậy bây giờ em ấy…..”

Diệp Đình mỉm cười, nói: “Cậu ta chết rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc