LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Hai chiếc xe dừng lại trước cửa tầng lầu.

Một chiếc đưa Dương Gia Lập đến buổi tiệc tối, một chiếc đưa Diệp Đình đến biệt thự xã giao.

Diệp Đình cảm thấy đêm nay Dương Gia Lập đặc biệt hưng phấn, hai mắt như đong đầy ánh sáng, rực rỡ sáng ngời.

Hắn yên lặng nhìn vẻ mặt của Dương Gia Lập, duỗi tay thay Dương Gia Lập vuốt phẳng nếp nhăn trên âu phục, vừa ôn nhu dịu dàng vừa như ẩn chứa thâm ý gì đó, khẽ nói: “Xem hai người kia xong em phải quay về.”

“Tôi hy vọng khi tôi về đến nhà, em đã ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi đợi tôi, được không?”

Sắc mặt Dương Gia Lập mất tự nhiên chớp mắt một cái, khẽ ừ.

Cậu đẩy Diệp Đình về phía chiếc xe thương vụ kia, vừa đi vừa nói: “Anh phiền chết đi được, dong dài quá.”

Diệp Đình đi đến trước cửa xe, xoay người kéo gương mặt Dương Gia Lập lại, hôn mạnh xuống.

Trong lúc môi lưỡi còn đang dây dưa quấn quít, Diệp Đình hơi buông lỏng ra một chút, nói: “Bé cưng, nếu như em không chịu nghe lời, tôi sẽ trừng phạt em, nhưng nếu em vẫn tiếp tục ngoan như thế này, tôi nhất định sẽ đối xử với em vô cùng vô cùng tốt, hiểu không?”

Lồng ngực Dương Gia Lập run rẩy một chút.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Diệp Đình buông người cậu ra, cười cười ngồi vào trong xe.

Dương Gia Lập nhìn thấy chiếc xe thương vụ sang trọng chở Diệp Đình rời đi.

Cậu đứng yên tại chỗ, vẫn tiếp tục nhìn theo cho đến khi ánh đèn xe khuất dần vào không trung mới xoay đầu lại, trịnh trọng nói với người lái xe: “Đưa tôi đi thôi, sắp đến giờ rồi, không thể kéo dài nữa.”

Tài xế gật đầu, mở cửa xe mời Dương Gia Lập ngồi vào bên trong.

Xe chạy một đường như bay đến hội trường.

Dương Gia Lập đi vào hậu trường, nhìn thấy Lý Đại Lý Nhị đang thay quần áo ở bên trong.

Từ chuyện lần trước, Lý Đại và Lý Nhị tăng thêm rất nhiều người hâm mộ, độ hot cũng tăng lên, cũng có người mời bọn họ đến biểu diễn, đến cả tham gia tiệc tối cũng có phòng nghỉ riêng, không giống như lúc trước bị người ta bắt nạt, chỉ có thể tập diễn ở ngoài lối đi chật chội, nhận hết tất cả ghẻ lạnh.

Dương Gia Lập nhìn thấy hai người họ, không biết vì sao lại có một loại cảm giác đàn con khờ khạo đột nhiên có tiền đồ, cho nên người cha là cậu mang tâm trạng hãnh diện hào phóng đi khoe khoang với dì Vương cách vách.

Nghe thì kỳ lạ, nhưng lại rất hợp lý.

Lý Đại và Lý Nhị nhìn thấy cậu, hai mắt lập tức phát sáng.

Lý Nhị chạy lại trao cho cậu một cái ôm to lớn, giả bộ khóc: “Anh hai ơii, em nhớ anh muốn chết rồi này!”

Cái ôm còn chưa kịp nóng được, vệ sĩ đã tiến lên tách hai người ra, nói với Dương Gia Lập: “Dương tiên sinh, nếu như ngài tiếp xúc thân mật với người khác thì Diệp tổng sẽ không vui đâu.”

Khóe miệng Dương Gia Lập giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì.

Lý Đại cũng đi theo tới: “Anh Dương, mấy ngày nay anh làm sao vậy, không tới tìm tụi em gì hết.”

Dương Gia Lập khịt khịt mũi, cười nói: “Không phải đang đến xem hai người các cậu đây sao.”

Ba người ngồi xuống cùng nhau, trò chuyện một lát.

Thời gian cũng không còn nhiều, sắp đến gì mở màn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dương Gia Lập hít sâu một hơi, trong ánh mắt cất giấu hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ, nhưng lời nói lại vô cùng bình tĩnh: “Các cậu biểu diễn cho tốt, diễn cả phần của tôi nữa. Sau này đi theo ông chủ làm việc chăm chỉ một chút, nói cái gì cũng phải để ý, cố gắng tập luyện tăng khả năng của mình lên, đừng có buông lỏng, còn phải giữ vững phong độ và phong cách của mình, đừng để người hâm mộ thất vọng, nếu mà lỡ có tè ra quần thì cũng phải nhớ thay đồ đó.”

Lý Nhị: “???” Anh giải thích câu cuối một chút cho em nghe đi.

Lý Đại mở to mắt nhìn, giống như cảm nhận được cái gì đó.

Hắn đè thấp giọng, nói: “Anh Dương, anh định làm gì, tại sao mấy lời này lại như lời trăn trối của người sắp chết vậy.”

Dương Gia Lập nở nụ cười: “Nói xui quá đi. Mau đi chuẩn bị đi kìa, chút nữa tôi sẽ ngồi bên dưới xem các cậu.”

Rời khỏi hậu trường, Dương Gia Lập trở về thính phòng.

Ngọn đèn sân khấu sáng lên, bên trong thính phòng tắt hết đèn, dần dần trở nên tối đen.

Dương Gia Lập bình tĩnh nhìn những người vệ sĩ xung quanh, ánh mắt tối sầm, không nói chuyện.

Lý Đại và Lý Nhị đứng ở giữa trung tâm sân khấu.

Bọn họ hát một bài ca mà Dương Gia Lập đã viết rất lâu về trước, khi đó Dương Gia Lập rất thích xem anime Nhật, xem riết phát bệnh, nhất thời nổi hứng hăng hái viết ra bài hát này.

Dương Gia Lập nghe giọng hát của Lý Đại và Lý Nhị, nghe thấy bọn họ hát lên câu “Tự do là khát khao mà tôi vĩnh viễn hướng tới.”, không biết tại sao lại vô ý…cong khóe môi lên.

Không biết là đang cười nhạo, hay là đã lĩnh hội ra gì đó.

Lý Đại và Lý Nhị hát xong, tiếng vỗ tay vang lên tứ phía.

Dương Gia Lập cũng vỗ tay tán thưởng, hô hấp lại lặng lẽ dồn dập hơn một chút.

Cậu nhìn thấy Lý Đại và Lý Nhị bước xuống sân khấu, yết hầu khẽ động, trong mắt như đang dấy lên một ngọn lửa nho nhỏ.

Xung quanh không hề thiếu vệ sĩ trông coi cậu, Dương Gia Lập làm ra vẻ giả vờ nhíu mày, trước tiên vội vàng nói mình quên uống thuốc, bảo hai người vệ sĩ quay trở về giúp cậu lấy thuốc, tiếp theo là bảo một người vệ sĩ to con đi mua trà sữa cho cậu.

Cuối cùng chỉ còn lại hai người vệ sĩ trông có vẻ to con thô lỗ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dương Gia Lập đứng lên như không có việc gì, nói: “Tôi đi toilet.”

Nhà vệ sinh tầng 1 đang tu sửa, đi đến nhà vệ sinh tầng hai thì Dương Gia Lập chê thối, muốn đi lên tầng ba.

Nhà vệ sinh tầng ba trống rãi hoang đãng, cửa sổ hơi khép.

Vệ sĩ muốn đi vào cùng Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập trừng mắt quát bọn họ trở về: “Các anh vào đây làm gì, đây là tầng ba, hơn nữa đây là phòng cuối dãy rồi, tôi còn có thể bay sao, nghi thần nghi quỷ cái gì chứ, toàn ở cùng Diệp cẩu……học mấy thói xấu của tên Diệp Đình kia.

Hai người vệ sĩ nhìn nhau, có chút do dự.

Dương Gia Lập bất mãn nói: “Các anh đợi ở ngoài cửa là được rồi. Tôi ghét nhất là đi vệ sinh có người nhìn, chẳng lẽ tôi không cần mặt mũi sao?”

Nói xong, cậu đóng cửa một cái rầm, chặn hai người vệ sĩ lại ở bên ngoài.

Cậu lặng lẽ chốt khóa lại, trái tim gần như muốn nhảy ra ngoài cổ họng.

Cậu đi nhanh đến gian phòng vệ sinh cuối cùng, lấy ra sợi dây thừng Triệu Hướng Hải đã chuẩn bị từ trước cho cậu trong hộp giấy vệ sinh, buộc vào ống dẫn nước bằng sắt, thắt nút cố định lại.

Dùng sức đẩy mở cửa sổ ra, bên ngoài là một mảnh trống không, không có song sắt phòng trộm như ở tầng một và tầng hai.

Dương Gia Lập ném dây thừng ra bên ngoài.

Đi ra bên ngoài cửa sổ, cậu kéo chặt dây thừng, giẫm lên từng bậc nhỏ, từ từ đi xuống.

Bàn tay cậu đổ mồ hôi ồ ạt, ngón tay run lên nhè nhẹ, trái tim đập thình thịch vô cùng nhanh.

Tầng ba, tầng hai, tầng một…….

Từng bước từng bước đi xuống, Dương Gia Lập cảm thấy mình rất có tiềm năng làm đặc công.

Còn một khoảng nhỏ cuối cùng, cậu không nhịn nổi nữa, buông tay thả dây thừng ra nhảy xuống đất phát ra một âm thanh trầm đục.

Cậu phủi phủi đất trên người xuống, cảnh giác nhìn xung quanh, không nhìn thấy ai mới nhấc chân chạy như điên ra ngoài cửa.

Chạy trốn tới cửa sau, nơi đó có một chiếc xe mờ mịt đậu khuất bóng, kính chiếu hậu bên ngoài có treo một sợi dây chuyền hình chú cừu.

Dương Gia Lập nín thở lách người đi đến chiếc xe, mở cửa sau chui vào.

Người lái xe là đàn ông, không hề nói gì, trực tiếp đạp lên chân ga.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chiếc xe màu đen hòa vào đêm tối, tốc độ xe cực kì nhanh, luôn chọn những con đường nhỏ không có camera giám sát mà chạy, vô cùng có kinh nghiệm.

Dương Gia Lập ngồi ở ghế sau, cả người đều toát ra từng trận mồ hôi lạnh.

Cậu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ đang thay nhau lui ngược về sau, đầu tiên là sửng sốt hồi lâu, sau đó bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười càng lúc càng tươi.

Cậu hít một hơi thật sâu.

Là mùi vị của sự tự do.

Bình luận

Truyện đang đọc