RỂ HỔ HÀO MÔN


"Tên nhóc này bị bệnh sao? Vừa mới rời đi, thế mà lại tìm mình đến đây, điên rồi sao?"
Lúc đầu, khi biết Trần Thanh Xuyên gọi mình đến phòng họp, Lưu Trường Viễn rất khó chịu.

Nhưng sau đó ông ta nhận ra rằng đây không phải là có bệnh, mà là một quyết định thông minh, vì không thể đánh chết ông ta, nên anh muốn tổ chức một cuộc họp trong phòng họp, nhận tội với ông ta, cậu xin sau này bọn họ nên sống hòa bình với nhau.
"Nhưng tôi có thể sống hòa bình với cậu sao? Không thể nào, cậu cướp đi vị trí của tôi, còn muốn sống yên bình với tôi ư, chết đi!"
Mang những suy nghĩ ngạo mạn trong lòng, Lưu Trường Viễn đi về phía phòng họp.
Ông ta đã nghĩ tốt rồi, bất kể hôm nay Trần Thanh Xuyên nói cái gì, ông ta cũng sẽ không nể mặt, nhất định phải giẫm nát tổng giám đốc mới mới này!
Đồng thời, Bao Tư Hà cũng khẽ nhíu mày, không hiểu Trần Thanh Xuyên muốn làm gì.
Theo ý kiến của ông ta, tám phần là Trần Thanh Xuyên chưa có ý định bỏ cuộc, vẫn còn muốn trừng trị Lưu Trường Viễn.
Tuy rằng tâm tốt, nhưng Lưu Trường Viễn hiển nhiên là sẽ không chết, nếu cứ trêu chọc như vậy thì ngược lại chủ tự rước họa vào thân thôi.
Tuy nhiên, Trần Thanh Xuyên cũng đã gọi ông ta vào phòng họp, vì vậy ông ta chỉ có thể đến đó, dù sao thì người ta cũng là tổng giám đốc.
...
Bao Tư Hà và Lưu Trường Viễn lần lượt đến phòng họp, nhưng không thấy ai cả, chỉ có Trần Thanh Xuyên đang đợi trong phòng họp.
Sau khi hai người đến nơi, Trần Thanh Xuyên ra hiệu cho Ngô Thiến Thiến đóng cửa lại, sau đó nói với Lưu Trường Viễn: "Ông cảm thấy tôi không thể trừng trị ông đúng không?"

Lưu Trường Viễn chỉ nghĩ là Trần Thanh Xuyên đến tìm ông ta để cầu xin, không ngờ anh lại dám cứng rắn như vậy.
Vì vậy, ngay sau đó ông ta nói: "Xem ra đả kích vừa rồi đối với cậu vẫn còn quá nhẹ, để cậu còn can đảm hoành hành trước mặt tôi.

Nhưng đừng gấp, cứ thong thả xem tôi đá cậu ra khỏi tập đoàn Đại Minh như thế nào, khiến cả đời này cậu phải cút đi không thể quay lại."
Rất ngang tàng, rõ ràng là kẻ chống lưng ở trụ sở chính đã cho Lưu Trường Viễn tự tin kiêu ngạo như vậy.
Bên cạnh, Bao Tư Hà thuyết phục Trần Thanh Xuyên: "Quên đi, nếu chúng ta không thể động được ông ta thì cứ từ bỏ đi!"
Bao Tư Hà có sức chiến đấu vô hạn đối với người khác, nhưng ông ta hoàn toàn hết hy vọng với Lưu Trường Viễn.
Không ít lần, ông ta bị trụ sở chính hủy chứng cứ, thậm chí còn bị trụ sở chính chèn ép, như thể chính ông ta mới là người có lỗi.
Cho nên bây giờ Trần Thanh Xuyên muốn đối phó Lưu Trường Viễn, ông ta cũng không ôm hy vọng gì, thậm chí thuyết phục Trần Thanh Xuyên buông tay.
Trần Thanh Xuyên biết rất rõ về sự kiêu ngạo của Lưu Trường Viễn và sự từ bỏ của Bao Tư Hà, và chính vì điều này mà anh đã gọi hai người này vào phòng họp và sử dụng đa phương tiện để cho họ xem cuộc gọi video của mình.
Không nói thêm gì với hai người, Trần Thanh Xuyên búng tay.
Sau đó, Ngô Thiến Thiến đi đến thiết bị đa phương tiện và nhấp vào cuộc gọi video trực tiếp.
Điện thoại đã được kết nối, và một khuôn mặt già nua xuất hiện trên màn hình máy chiếu, trông rất tốt bụng hiền lành.
Bao Tư Hà cảm thấy khuôn mặt già nua này có chút quen thuộc, tựa như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Lưu Trường Viễn cũng cảm thấy hơ quen, nhưng ông ta không thể nhớ ra gương mặt già nua này là ai.
Trần Thanh Xuyên mặc kệ bọn họ, mà nhìn thẳng vào lão già trên màn hình.
"Hôm nay cháu gọi cho ông là muốn xin phép ông."
"Chức vị mà ông giao cho cháu quá nhỏ.

Cháu đã bắt từng con sâu bướm, nhưng lại không thể động được thủ hạ của trụ sở chính, quá trâu bò, cho nên cháu phải để cho bọn họ nhìn thấy, cháu còn trâu bò hơn.

Nếu không thì ông trực tiếp giao cho cháu vị trí chủ tịch tập đoàn Đại Minh là được, cháu sẽ giúp ông giải quyết sạch sẽ đám người này.”
Tại đây, Trần Thanh Xuyên đã có một cuộc gọi video với ông già, trong khi Bao Tư Hà và Lưu Trường Viễn thông qua nội dung của điện thoại cuối cùng cũng xác nhận được danh tính của ông cụ, hóa ra là chủ tịch tập đoàn của bọn họ.
Chủ tịch này không phải là chủ tịch chi nhánh, mà là sếp lớn của tất cả các chủ tịch chi nhánh, là sếp cao nhất của tập đoàn Đại Minh!
Khi họ nhận ra danh tính của ông cụ, ông cụ vẫn đang nói chuyện điện thoại với Trần Thanh Xuyên.
"Cháu gấp cái gì, chức chủ tịch này sớm muộn gì cũng sẽ là của cháu.


Ông sẽ làm hai năm nữa, dọn đường cho cháu..."
Ông lão vẫn đang trò chuyện với Trần Thanh Xuyên, nhưng Lưu Trường Viễn không thể nghe nổi nữa.
Không phải không muốn nghe, mà là trong lòng hoảng hốt đến mức không dám nghe!
Ông ta đã xác định được một điều từ cuộc gọi video này, Trần Thanh Xuyên là cậu chủ của tập đoàn!
Điều này cũng có nghĩa là toàn bộ tập đoàn Đại Minh đều thuộc về gia đình của Trần Thanh Xuyên, việc ông ta tham ô số tiền bất chính tương đương với việc móc tiền ra khỏi túi của Trần Thanh Xuyên, sau khi lấy ra, ông ta còn cười nhạo Trần Thanh Xuyên, cảm thấy Trần Thanh Xuyên không thể nào làm gì được ông ta.
Bây giờ hãy nhìn xem, đây có phải là điều không thể làm gì được không? Đây là trực tiếp giết ông ta đó!
Ông cụ đã ra lệnh trong điện thoại rồi, trụ sở chính sẽ phái người đến xử lý sự việc, chi nhánh tỉnh giao cho Trần Thanh Xuyên, thậm chí giao cho Trần Thanh Xuyên toàn quyền sát sinh: "Miễn là tay chân không sạch sẽ, toàn bộ đều chém hết, cây đại thụ của chúng ta không thể có sâu mọt được.”
Nghe vậy, khuôn mặt của Lưu Trường Viễn tái mét vì sợ hãi, bởi vì ông chính là con sâu đục khoét trên cây đại thụ cao ngất của tập đoàn Đại Minh!
Khi cuộc gọi video kết thúc, Trần Thanh Xuyên nhìn về phía Lưu Trường Viễn: "Ông nói xem, chứng cứ đã được trụ sở chính đóng dấu sẽ được gởi fax đến khi nào?"
Lưu Trường Viễn ban đầu còn khá kiêu ngạo, giờ phút này đã hoàn toàn héo rũ, trực tiếp ngã xuống đất.
Ông ta không có ý định quỳ xuống cầu xin Trần Thanh Xuyên, nhưng đôi chân của ông ta không nghe theo sự điều khiển của ông ta nữa.
"Cậu chủ, tôi sai rồi, tôi biết mình sai rồi, tôi xin lỗi cậu, tôi xin lỗi cậu, tôi nguyện ý làm theo lời cậu nói trước đó, trả lại toàn bộ số tiền tham ô được cho công ty, sau đó chịu mọi chi phí làm lại các dự án…”
Cầu xin buông tha là được sao? Hoàn toàn không thể.
Không phải Trần Thanh Xuyên không cho Lưu Trường Viễn cơ hội, mà là do Lưu Trường Viễn không nắm bắt cơ hội thôi.
Bây giờ bị đánh đau mới biết cầu xin sao? Không thể nào, chỉ cần ông đứng trước mặt đối lập của Trần Thanh Xuyên, ông sẽ không có cơ hội đầu hàng!
Vì vậy, ngay sau đó, Trần Thanh Xuyên trực tiếp yêu cầu Ngô Thiến Thiến gọi bảo vệ và kéo Lưu Trường Viễn ra ngoài.

Lời cầu xin lòng thương xót của Lưu Trường Viễn lan rộng khắp hành lang, khiến nhiều giám đốc điều hành chạy đến xem.
Khi nhìn thấy Lưu Trường Viễn khóc lóc bị nhân viên an ninh cưỡng ép, bọn họ khiếp sợ không thôi.
Đó là Lưu Trường Viễn đấy, một người trong công ty còn độc đoán hơn cả tổng giám đốc, ai chẳng biết ông ta có người chống lưng ở trụ sở chính.
Nhưng một tên cường thế như vậy, hôm nay lại cầu xin Trần Thanh Xuyên thương xót, thậm chí còn bị lôi đi như một con chó chết...
Nhìn về phía cửa phòng họp, trong lòng mọi người tràn đầy hoảng sợ.
Lúc này bọn họ mới ý thức được, vị tổng giám đốc mới này không dễ chọc, chắc chắn là một người tàn nhẫn...
Cùng lúc đó, Bao Tư Hà ở trong phòng họp bấy giờ mới hoàn hồn sau cơn khiếp sợ.
Ông ta không bao giờ nghĩ rằng Trần Thanh Xuyên sẽ là cậu chủ của tập đoàn và là chủ tịch tương lai!
Lúc này, Trần Thanh Xuyên cũng nói với ông ta: "Ông có biết hôm nay tôi gọi ông đến đây là có ý gì không?"
Bao Tư Hà gật đầu, ông ta biết, Trần Thanh Xuyên chắc chắn không phải muốn phô trương thân phận trước mặt ông ta.
"Sếp Trần muốn nói cho tôi biết, về sau nếu thấy có người vi phạm quy định của công ty thì cứ xử lý, cậu sẽ làm kẻ chống lưng cho tôi."
Trần Thanh Xuyên mỉm cười gật đầu, nói chuyện với một người thông minh thực sự rất đơn giản, không cần tốn nhiều tâm tư.
Vì vậy anh đứng dậy, vỗ vỗ vai Bao Tư Hà trước khi rời đi.
Động thái này khiến Bao Tư Hà tràn đầy tự tin, từ nay về sau, rốt cuộc ông ta cũng có thể làm việc mà không hề kiêng dè điều gì cả.
Có chủ tịch tương lai là trụ cột sau lưng, ông ta sẽ không sợ ai, hễ vi phạm quy định của công ty, ông ta sẽ nghiêm trị không tha!.


Bình luận

Truyện đang đọc