RỂ HỔ HÀO MÔN


Tô Chính Đạo chưa bao giờ thấy một công ty nhỏ nát nào không biết điều như vậy, thậm chí còn không cho anh ta mặt mũi.
Được, vậy anh ta sẽ khiến cho Văn hóa Đông Tinh biết sức mạnh của gã khổng lồ Công nghiệp điện ảnh Tô Hà bọn họ lớn thế nào trong ngành này!
Ngồi trên đầu xe, Tô Chính Đạo thậm chí không thèm nhúc nhích, cứ như vậy gọi điện thoại trước mặt Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết.
"Phái người thông báo cho trang web ngừng chiếu chương trình của Văn hóa Đông Tinh, cứ nói là Tô Chính Đạo tôi dặn."
Sau vài câu nói đơn giản, anh ta cúp máy.
Cầm điện thoại, Tô Chính Đạo cười nhìn Tô Tuyết: "Cô đã không đồng ý bán, vậy tôi chỉ có thể để cho các người nằm úp sấp thôi."
Tô Tuyết khẽ cau mày, nhưng vẫn giữ một phong thái rất lịch sự: "Anh Tô, tôi nghĩ giữa hai công ty chúng ta không cần phải như vậy, quý tập đoàn của anh là một tập đoàn khổng lồ trong ngành, còn chúng tôi chỉ là một con kiến nhỏ trong ngành, hoàn toàn không đến mức… ”
"Suỵt...!Ngậm miệng lại, tôi không cần nghe lời giải thích của cô." Sau khi im lặng, Tô Chính Đạo hất cằm đánh giá Tô Tuyết: "Tại sao tôi phải nghe lời giải thích của cô? Dựa vào việc cô bác bỏ thể diện của tôi à?"
"Tôi đã nói rõ, hôm nay chỉ có một cách giải quyết chuyện này, xin lỗi trước rồi ký hợp đồng, bớt cái nào cũng không được!"
Nói đến đây, Tô Chính Đạo còn huýt sáo với Tô Tuyết như thể đang tán tỉnh: "Đây vẫn là nể mặt cô gái xinh đẹp như cô đấy."
Tô Tuyết rất phản cảm đối với thái độ này, bèn nói với Tô Chính Đạo: "Tập đoàn lớn của các anh làm việc cứ vô lý như vậy sao?"
Nói là nói với Tô Chính Đạo, nhưng lại là Trần Thanh Xuyên ở bên cạnh trả lời.
"Cách làm việc của tập đoàn lớn đúng là không cần nói lý, bởi vì trước hết phải có quả đấm cứng rắn, sau đó đánh gục người ta, tiếp đó mới nhẹ nhàng nói với người đó, lời của tôi chính là đạo lý."
Tô Chính Đạo mạnh mẽ gật đầu: "Ừ ừ, anh chàng này lý giải rất thấu đáo, chính là như vậy."
Sau khi đồng ý, anh ta lại nhìn về phía Trần Thanh Xuyên: "Xem ra anh thường bị người ta giảng đạo lý rất nhiều rồi nhỉ?"

Trần Thanh Xuyên cười khiêm tốn: "Đâu có, bình thường đều là tôi giảng đạo lý cho người khác, hay là hôm nay giảng cho anh một lần nhé?"
Tô Chính Đạo sửng sốt một chút, sau đó cười lớn, một lúc lâu sau, anh ta dùng hai ngón tay nắm cổ áo sơ mi của Trần Thanh Xuyên, nói: "Mặc nhãn hiệu nhỏ mà còn muốn nói lý với tôi, thiệt cho tôi vừa rồi còn khen anh lý giải thấu đáo nữa."
Chuông điện thoại vang lên, Trần Thanh Xuyên không để ý tới Tô Chính Đạo, một tay hất cái tay nắm cổ áo anh của anh ta ra, sau đó kết nối cuộc gọi.
"Không cần trả lời, chắc là trang web thông báo cho anh biết rằng chương trình đã bị dừng thôi."
Không thể không nói cái đánh rắm của Tô Chính Đạo vẫn còn một chút chính xác.
Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói của người phụ trách trang web truyền đến: "Cậu Trần, trang web của chúng tôi đã bị Công nghiệp điện ảnh Tô Hà gây áp lực, không có lựa chọn nào khác ngoài phải dừng chương trình của cậu.

Cậu đừng hận tôi, tôi cũng không còn cách nào..."
Trần Thanh Xuyên vẫn có thể chấp nhận những gì người phụ trách nói.
Một trang web đơn thuần đang bị một gã khổng lồ như Công nghiệp điện ảnh Tô Hà nhắm vào, rõ ràng là không thể không thỏa hiệp.

Anh cũng không định sử dụng thân phận của ở tập đoàn Đại Minh để gây áp lực lên trang web.

Dù sao thì trong mắt của trang web, anh cùng Tô Chính Đạo giống nhau, đều là thuộc về loại chiến thần chiến đấu, không cần hại dân chúng trang web bình thường này.
"Yên tâm đi, Công nghiệp điện ảnh Tô Hà sẽ cầu xin các người tiếp tục phát chương trình."
Trần Thanh Xuyên đã nói lời này với người phụ trách trang web, cũng như nói với Tô Chính Đạo.

Sau khi nghe điều này, người phụ trách cảm thấy Trần Thanh Xuyên có phải giận quá nên hồ đồ rồi không, trong khi cảm giác của Tô Chính Đạo đơn giản hơn, như lời anh ta nói:
"Người anh em, anh bị bệnh à?"
Nếu không phải bị bệnh, còn dám mạnh miệng nói sẽ khiến Công nghiệp điện ảnh Tô Hà đi cầu xin trang web như vậy sao?
Tô Chính Đạo thật sự rất ngạc nhiên, anh ta chưa từng nhìn thấy cảnh mặt trời mọc phía tây, lại càng chưa từng thấy chuyện có người khiến Công nghiệp điện ảnh Tô Hà cầu xin trang web, cho nên anh ta rất tò mò loại chuyện này, hơn nữa kiễng chân mong ngóng một cách tha thiết điều đó sẽ xảy ra.
"Nhanh, nhanh, nhanh, nếu có chiêu gì thì xuất đi, để cho tôi mở mang tầm mắt một chút.

Nhiều năm nay không ai dám động vào lông mày của tôi rồi, anh là người đầu tiên đấy, trông khá là lạ đấy.

Anh chơi nhiều thêm một lát đi, tôi chờ xong hết rồi lại chỉnh đốn anh luôn một thể, dọn dẹp một lần cho sướng!"
Tô Chính Đạo đứng đó lải nhải, trông rất phấn khích, hình như thực sự muốn dọn dẹp tâm trí của Trần Thanh Xuyên.
Nhưng suy nghĩ của anh ta đều vô dụng, Trần Thanh Xuyên không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp gửi tin nhắn WeChat cho Triệu Hồng Vũ, nhờ cô ấy gọi ông chủ của Công nghiệp điện ảnh Tô Hà đến thành phố này.

Công nghiệp điện ảnh Tô Hà, giỏi lắm hả? Chỉ cần Trần Thanh Xuyên muốn, ngày mai anh ta sẽ phải hủy niêm yết và phá sản!
Nhưng Tô Chính Đạo không biết điều này, anh ta vẫn đang kêu gào rất đắc ý!

Tuy nhiên, chỉ kêu gào với Trần Thanh Xuyên không thì anh ta cảm thấy vô vị lắm, vì vậy anh ta lại chuyển sự chú ý của mình sang Tô Tuyết một lần nữa.
"Cô nói xem, chúng ta đều họ Tô, đây không phải là duyên phận đã sớm định rồi sao, lại còn là định hai ta là người một nhà?"
"Vì vậy, gác lại chuyện hợp đồng trước.

Bây giờ chúng ta nói chuyện của hai chúng ta đi.

Tối nay chúng ta hẹn hò nhé?"
Tô Tuyết thậm chí không thèm cười dù chỉ một cái nhếch mép, trực tiếp quay đầu lại nhìn Trần Thanh Xuyên, thậm chí còn ôm lấy cánh tay của Trần Thanh Xuyên.
Cô nói với Tô Chính Đạo bằng những hành động thực tế rằng cô là hoa có chủ!
Tô Chính Đạo thực sự cảm nhận được điều mà Tô Tuyết muốn bày tỏ, nhưng chính vì cảm nhận được điều đó nên anh ta rất khó chịu.
"Tôi thấy cô rất xinh đẹp, đôi mắt cũng có thể phát ra ánh sáng trí tuệ như vậy, nhưng sao lại chọn thứ thế này chứ? Tự cô nhìn đi, quần áo đồ dùng trên người anh ta cộng lại còn chưa tới một ngàn tệ.

Một chút xà bông tôi xịt mỗi ngày thôi cũng có giá trên vạn tệ, cô lại đi tìm cái thứ nghèo như vậy.”
"Chậc chậc, tôi nghi ngờ rằng ánh sáng trí tuệ trên hai đồng tử của cô chỉ là ngụy tạo để che đậy việc thiếu tầm nhìn của cô thôi đấy."
Nói móc Tô Tuyết xong, Tô Chính Đạo lại nhìn Trần Thanh Xuyên.
Anh ta dịch mông, lộ ra logo Maserati ở phía trước xe, vươn tay ra vỗ vỗ:
"Này, có biết đây là loại xe gì không? Chưa từng lái thì chắc cũng thấy trên TV đúng chứ? Maserati, siêu xe mui trần phiên bản giới hạn, tổng giá trị cập bến bằng đường hàng không lên đến tám triệu.


Không nhiều đâu, chỉ là tiền tiêu vặt của tôi mà thôi, thế nào? Có đủ bằng tiền lương cả đời này của anh cộng lại không?"
Trần Thanh Xuyên buồn cười.

Anh có tất cả những chiếc xe định chế riêng.

Một phiên bản giới hạn mà đã khiến Tô Chính Đạo đắc ý đến vậy rồi hả?
"Anh đang khoe giàu với tôi à?"
Sau khi Trần Thanh Xuyên hỏi anh ta, Tô Chính Đạo gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, anh hiểu rất đúng, tôi đang khoe giàu đấy."
"Tôi cũng có thể nói chính xác với anh, tôi đang khoe giàu với anh, tôi muốn khoe cho anh thối mặt, tôi muốn làm cho anh chỉ có thể nhìn mà thèm lại không thể nào có được, đã thế cả đời này cũng không thể lái nổi loại xe đắt tiền như vậy, ngay cả cái bánh xe cũng không xứng có được, tôi trâu bò như thế đấy, tôi đáng giận như thế đấy, anh nói xem nên làm thế nào chứ!"
Ngẩng đầu, nhìn trời, hút một điếu thuốc, Tô Chính Đạo của giờ phút này trông chừng muốn bao nhiêu ngang tàng có bấy nhiêu ngang tàng.
Vì vậy, ngay sau đó Trần Thanh Xuyên nói với anh ta: "Ngồi vững trong xe đi, đừng nhúc nhích!"
Tô Chính Đạo cười nhạo một tiếng, thậm chí còn không thèm nhìn Trần Thanh Xuyên một cái, chỉ ngửa mặt lên nhìn những đám mây trên bầu trời.
Lúc này, Trần Thanh Xuyên ra hiệu Tô Tuyết đi tới bên cạnh, mình thì đi tới máy xúc đang đậu trong sân của công ty.
Không có chìa khóa không quan trọng, rút hai sợi dây bắt lửa, chiếc xe nổ máy, sau đó Trần Thanh Xuyên lái xe đến chỗ chiếc Maserati.
Vốn dĩ Tô Chính Đạo còn đang nhìn lên trời với vẻ rất vui, nhưng lại nghe thấy tiếng ầm ầm của cỗ máy nặng nề, bèn nhìn theo hướng phát ra tiếng động.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn anh ta đã giật cả mình...
Thằng khốn nạn này chắc là điên rồi, lái máy xúc tới đây làm gì?!.


Bình luận

Truyện đang đọc