RỂ HỔ HÀO MÔN


Nhìn thấy người mặt sẹo kia đang đến gần, Trần Thanh Xuyên lập tức cho rằng đây là người Phương Cường tìm để trả thù anh.
Anh không hy vọng trong lúc ra tay sẽ vô tình làm Triệu Hồng Vũ bị thương, vì thế anh đã sẵn sàng cho việc ra tay trước chiếm lợi thế.
Nhưng đúng lúc này, chiều cao của người mặt sẹo đang từ mét chín lại biến thành mét hai, không phải người anh ta co lại, mà là anh ta cúi người xuống rất sâu, cung kính chào Triệu Hồng Vũ một cái: “Chào tổng giám đốc Triệu, không ngờ lại gặp được cô ở đây!”
Trần Thanh Xuyên sửng sốt, anh vốn tưởng người mặt sẹo này tìm đến đây để đánh lộn, ai ngờ lại đến chào hỏi Triệu Hồng Vũ chứ.
Triệu Hồng Vũ lấy chiếc đũa ăn lẩu cay, đáp lại một tiếng “ừm” cho có lệ, xem như là đã chấp nhận lời chào hỏi này rồi.
Lúc này người mặt sẹo kia mới đứng thẳng lên, sau đó di dời ánh mắt về phía Trần Thanh Xuyên đánh giá.
Nhìn nhìn, rất trắng trẻo đẹp trai, nhìn cũng phúc hậu và vô hại, tám mươi phần trăm là tên công tử bột nào đó được Triệu Hồng Vũ bao nuôi.
Vì muốn lấy lòng Triệu Hồng Vũ, tên mặt sẹo đưa tay sờ lên ngực, sau đó lấy ra một tấm danh thiếp, tiện tay đưa cho Trần Thanh Xuyên.
“Người anh em, tôi tên Ngô Thế Hùng, đây là danh thiếp của tôi, về sau ở cái đất này có gặp chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi.

Nếu không cần làm phiền tới tổng giám đốc Triệu thì tốt nhất là đừng làm phiền, cô Triệu là người làm chuyện lớn, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt không làm được cứ gọi tôi tới xử lý!”
Trần Thanh Xuyên vui vẻ, không ngờ bọn côn đồ như thế lại muốn lấy lòng Triệu Hồng Vũ?

Thật ra thì anh ta tìm đúng đối tượng để lấy lòng rồi, nhưng mắt nhìn người của anh ta thật chả ra làm sao cả, dám tiếp đón anh như tay công tử bột nào đó được bao nuôi.
Không chỉ riêng Trần Thanh Xuyên là nghe ra điểm này, Triệu Hồng Vũ cũng nhận thấy được, trên mặt tràn ngập ý cười: “Xin chào nha, công tử bột được bao nuôi!”
Trần Thanh Xuyên bĩu môi: “Còn nói nữa.”
Hai người cứ thoải mái trò chuyện như vậy, để mặc Ngô Thế Hùng tay cầm danh thiếp đang để giữa không trung, không ai nhận.
May là sau đó Triệu Hồng Vũ đã nhắc tới vấn đề này: “Anh ta đưa danh thiếp mà cậu không nhận, như vậy thật chẳng lễ phép chút nào cả, cậu đây là đang không cho anh ta chút thể diện nào đấy.

Cậu không biết anh ta là ai sao? Anh ta chính là người kiêu ngạo có tiếng nhất ở vùng này, ai gặp cũng phải chào một tiếng anh Hùng, tiếng tăm vang danh khắp tỉnh.

Đến anh Hùng mà cậu cũng không cho người ta chút thể diện nào, như vậy có hợp lý không?”
Nghe Triệu Hồng Vũ nói như vậy, Ngô Thế Hùng vốn đang không vui tức khắc thay đổi hoàn toàn.
Đây chính là tổng giám đốc Triệu tập đoàn Đại Minh, nhân vật trên trời, chịu ra mặt giới thiệu anh ta như vậy, khiến anh ta cảm thấy được sủng ái vừa mừng lại vừa lo!
Nhưng ngay sau đó, anh ta vô cùng kinh ngạc, bởi vì Triệu Hồng Vũ quay mặt nhìn anh ta, nét mặt tươi cười nhưng lại lộ rõ vẻ kiêu ngạo khinh người…

“Cậu ấy không cho anh mặt mũi, tôi cảm thấy rất hợp lý, vô cùng hợp lý!”
“Đưa danh thiếp cho cậu ấy sao, anh có biết cậu ấy là ai không? Cậu ấy là ông chủ của tôi, là đại thiếu gia mà Triệu Hồng Vũ này thề sống nguyện chết phải trung thành!”
“Ngay cả lão đại của lão đại anh thấy cậu ấy cũng phải khom lưng tiếp đón bằng vẻ mặt tươi cười, vậy mà anh dám giơ mặt ra đưa danh thiếp cho cậu ấy à, anh xứng sao?”
Ngô Thế Hùng lúc này đã bị kích động ghê gớm rồi, trong mắt anh ta, Triệu Hồng Vũ đã là nhân vật trên trời, là người mà cả đời này anh ta chỉ có thể ngước mắt lên nhìn, thế mà Triệu Hồng Vũ lại chỉ là một người đi sau theo Trần Thanh Xuyên.

Mà thứ khiến anh ta càng sợ hãi hơn chính là, vừa rồi anh ta còn tự cho Trần Thanh Xuyên là loại công tử bột trói gà không chặt được người ta bao nuôi, là một “cậu ấm” trong quán bar hầu hạ các quý bà…
“Quỳ xuống!”
Triệu Hồng Vũ khiển trách một tiếng, giọng nói tuy không lớn nhưng lại vang vọng như tiếng sấm sét, đánh thẳng vào nơi sâu thẳm trong linh hồn Ngô Thế Hùng.
Anh ta thậm chí còn không hề có chút tâm tư kháng cự nào, theo bản năng liền quỳ rạp xuống đất, liên tục nói lời xin lỗi với Trần Thanh Xuyên.
“Thưa cậu, tôi sai rồi, là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn…”
Ngô Thế Hùng liên mồm xin lỗi, mặc dù chuyện này rất mất thể diện, nhưng hiện giờ anh ta không cần thể diện, anh ta phải giữ cái mạng này đã.

Khi còn trẻ anh ta dám đánh dám đua không sợ chết, nhưng hôm nay khi có được những thành tựu này rồi, đương nhiên sẽ càng thêm quyến luyến, và tất nhiên cũng hiểu rất rõ lẽ đời.

Anh ta biết rõ nhân vật tầm cỡ như Trần Thanh Xuyên đây, chỉ cần tùy tiện nói một câu cũng có thể giết chết cả nhà anh ta, hơn nữa còn vô cùng dễ dàng là đằng khác.

Cho nên giờ anh ta chỉ có thể xin tha, mong đợi nhân vật lớn còn trẻ tuổi này ngàn vạn lần đừng nhớ tới anh ta rồi báo thù.
“Không đến mức đó đâu, trước mặt mọi người anh làm gì vậy, đứng lên đi!”
Trần Thanh Xuyên có thận phận tôn quý không phải giả, nhưng anh không thích mấy chuyện lấy thân phận ra để khinh người kiểu này.
Sau khi đỡ Ngô Thế Hùng đứng dậy, anh nhìn về phía Triệu Hồng Vũ cười: “Chị nguyên tắc quá đấy, đâu cần nghiêm trọng đến mức đó chứ.”
Triệu Hồng Vũ nghiêm túc trả lời: “Tôi tất nhiên không có vấn đề gì hết, nhưng động đến cậu thì không được!”
Trần Thanh Xuyên biết, Triệu Hồng Vũ vẫn luôn như vậy, khi còn nhỏ có người trong gia tộc khi dễ Triệu Hồng Vũ, cô ấy không hề đánh trả, nhưng thời điểm người nọ khi dễ Trần Thanh Xuyên, Triệu Hồng Vũ đánh người ta suýt nữa thì từ một người đang sống sờ sờ thành người chết.
Cô ấy vẫn luôn như thế, có thể không bảo vệ bản thân, nhưng tuyệt đối sẽ bảo vệ Trần Thanh Xuyên cẩn thận hết sức có thể, đừng nói đến thương tổn, chỉ sợ là mới tỏ thái độ không tôn kính thì trong mắt cô ấy đã biến thành tội ác tày trời, cần phải trừng phạt nghiêm khắc.
Cũng chính vì vậy nên hai người vẫn luôn thân thiết như chị em một nhà, dành tình cảm sâu đậm cho nhau.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Triệu Hồng Vũ nhận được điện thoại từ tập đoàn, có chuyện cần xử lý, cho nên cô ấy đã đứng dậy rời đi.
Sau khi nhìn Triệu Hồng Vũ lên xe đi một đoạn xa, Trần Thanh Xuyên nhìn Ngô Thế Hùng vẫn đang đứng bên cạnh, cười nói: “Ngồi đi!”

Không đợi Ngô Thế Hùng kịp nói cái gì, Trần Thanh Xuyên đã gọi người phục vụ lại, kêu thêm một bát lẩu cay.
Hành động này của anh khiến Ngô Thế Hùng sợ sệt, tâm trạng kích động đến nỗi không có từ ngữ nào miêu tả được.
Trần Thanh Xuyên chính là nhân vật lớn ở trên trời, đến Triệu Hồng Vũ cũng phải đi theo nghe lệnh, lúc này lại đang mời anh ta bát lẩu cay, cho anh ta mặt mũi lớn đến vậy, khiến anh ta cảm kích đến nỗi liên tục nói lời cảm ơn.
Có điều anh ta vẫn phải giữ phép tắc: “Cảm ơn sếp Trần về bữa ăn, tôi sẽ đi lấy cái ghế gấp nhỏ khác.”
Trần Thanh Xuyên khó hiểu, có ghế thì lấy ghế gấp để làm gì?
Ngô Thế Hùng nhanh chóng giải thích: “Ngài là nhân vật lớn trên trời, tôi nào có tư cách ngồi đối diện với ngài chứ, tôi ngồi cái ghế gấp nhỏ là được, như vậy với tôi cũng đủ rồi.”
… Trần Thanh Xuyên rất là cạn lời, anh tỏ vẻ không cần câu nệ như vậy đâu, nhưng Ngô Thế Hùng vẫn khăng khăng kiên quyết làm, đến mức đi ra sau bếp tìm cái ghế gấp.

Thấy anh ta như vậy, Trần Thanh Xuyên cũng không dám nói gì, chỉ đành tùy theo ý anh ta.
Cầm đũa lên, Trần Thanh Xuyên ăn bát lẩu cay đặt trước mặt mình.
Có điều, mới ăn được hai đũa, đã có một đám người hùng hổ bước vào cửa.
Mới đầu Trần Thanh Xuyên cũng không để ý, cho đến khi anh nghe được giọng nói quen thuộc ngữ khí nổi giận đùng đùng: “Anh Phong Thu, chính là tên kia!”
Giọng nói này quả thực rất quen thuộc, có điều sau ba lần chạy tới kêu gào đều bị đánh cho nhừ tử, không biết sao vẫn còn mặt mũi mò tới lần thứ tư..


Bình luận

Truyện đang đọc