RỂ HỔ HÀO MÔN


Thấy Trần Thanh Xuyên gọi điện thoại, Thành Khải Truyền chế nhạo.
"Sao, gọi điện thoại cho ai, muốn động thủ với tao hả?"
"Được lắm, cứ tới đi, tao không quan tâm, đến lúc đó tao cứ ngồi trong xe xem lũ nghèo tụi mày ai dám động vào tao.

Nếu thật sự làm hỏng xe thì tụi mày chờ tán gia bại sản mà bồi thường tiền đi!"
Sau trận kêu gào đắc ý, Thành Khải Truyền rút điếu thuốc ra, dựa vào cửa xe, phả ra một vòng khói, trông rất phóng túng.
Bên cạnh, Tô Tuyết kéo mạnh cánh tay Trần Thanh Xuyên: "Thôi bỏ đi, đừng lãng phí thời gian với tên cậu ấm này, chẳng có ý nghĩa gì."
Không đợi Trần Thanh Xuyên trả lời, Thành Khải Truyền bên cạnh đã nói: "Đương nhiên không có ý nghĩa, tôi cảm thấy chuyện có ý nghĩa thật sự không nên ở đây, mà là ở trên giường, trên giường lớn nơi chỉ có tôi và em, chúng ta ôm nhau lăn..."
"Bốp", một cái tát trực tiếp đánh vào mặt Thành Khải Truyền, điếu thuốc ở khóe miệng bị đánh bay.
Dưới cái nhìn sững sờ của Thành Khải Truyền, Trần Thanh Xuyên nói với anh ta: "Cái tát này là để dạy cậu cách làm người thay cho bố cậu."
Không hiểu sao lại bị ăn một cái tát, lại nghe mấy lời kiểu dạy đời thế này, Thành Khải Truyền lập tức vô cùng tức giận.
"Còn đòi dạy tao làm người thay bố tao, mày là cái thá gì, hôm nay ông nội tao thế nào cũng phải dạy cho mày một bài học..."
Một cái tát khác đánh tới, khiến khuôn mặt của Thành Khải Truyền gần như méo xệch.
Tự xưng ông nội trước mặt Trần Thanh Xuyên, không tát thêm một cái nữa mà được à?
"Cái miệng của mày còn dám không sạch sẽ nữa thử xem."

Sau khi lời đe dọa của Trần Thanh Xuyên lọt vào tai, Thành Khải Truyền vô thức muốn mắng mỏ.
Nhưng cảm giác được hai má tê dại sưng lên, anh ta cảm thấy vẫn nên bỏ đi, cái giá mắng người quá nặng, dễ ăn tát lắm.
Nhưng mà, anh ta vẫn cãi lại Trần Thanh Xuyên: "Hôm nay mày xong đời rồi, chuyện này chưa xong đâu!"
Trần Thanh Xuyên không thèm để ý tới anh ta, có xong hay không thì anh ta cũng chỉ là một thằng ranh mà thôi, nếu không phải là lão Thành thì Trần Thanh Xuyên cũng chẳng thèm chỉnh đốn anh ta.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe hơi tư nhân phóng tới, cuối cùng dừng lại trong bãi đậu xe.
Ngay sau đó, lão Thành bước xuống xe.
Ban đầu ông ta đi về phía Trần Thanh Xuyên, nhưng chiếc Bugatti màu xanh ngọc bích quá bắt mắt.
Lại nhìn biển số xe, lão Thành lập tức phẫn nộ không biết trút vào đâu, chạy đến bên cạnh Thành Khải Truyền.
Vừa rồi Thành Khải Truyền còn đang gọi điện thoại tìm người, muốn gọi người đến dạy dỗ Trần Thanh Xuyên.
Nhưng trong lúc điện thoại vẫn đang kết nối, người quen đã lái xe chạy tới, người quen này không phải là người ngoài, mà là bố của anh ta.
Nhìn thấy ông già đi tới, trong lòng Thành Khải Truyền hoảng hốt: "Bố, sao bố lại ở đây, chúng ta lái xe về nhà nói chuyện."
Muốn mất mặt thì cũng nên mất mặt ở nhà chứ không ở ngay trên đường.

Anh ta lái xe Bugatti có thể diện biết bao nhiêu, không thể mất mặt được.
Lúc này, anh ta không thể quan tâm đến Trần Thanh Xuyên nữa, vòng qua đầu xe muốn lên xe rời đi.

Nhưng vừa định vào cửa đã bị lão Thành bước tới kéo xuống, sau đó bị một cước đạp ngã xuống đất!
Thành Khải Truyền sốt ruột rồi: "Bố, bố đang làm gì vậy, đây là trên đường!"
Anh ta không biết phải nói gì nữa, con đã lớn đến thế rồi, còn đang lái Bugatti nữa, bố có thể chừa cho con chút mặt mũi được không?
Rõ ràng là không!
Lão Thành tức thì chỉ tay về phía Trần Thanh Xuyên, ra lệnh cho Thành Khải Truyền: "Quỳ xuống, nhận sai với người ta mau."
Thành Khải Truyền càng tức giận hơn, tức không chịu nổi: "Con làm gì mà bắt con quỳ xuống nhận sai với nó, con sai chỗ nào?"
Lão Thành giận quá hóa cười: "Sai chỗ nào? Lái xe hạng sang của người ta mà không được sự đồng ý của họ thì không sai sao?"
Thành Khải Truyền sửng sốt, nhìn lão Thành, rồi nhìn Trần Thanh Xuyên, cuối cùng chuyển sự chú ý sang lão Thành.
"Bố, anh ta, anh ta là...!cậu Cả?!"
Lão Thành không cần trả lời những lời này, chỉ cần nhìn thái độ tôn kính của lão Thành đối với Trần Thanh Xuyên là biết ngay.
Lần này Thành Khải Truyền xấu hổ rồi, xấu hổ cực kỳ.
Mình lái Bugatti của người ta ra ngoài khoe khoang, cuối cùng khoe ngay trước mặt chủ nhân của xe.
Lúc đầu, chủ xe còn nói không sao, không so đo chuyện này với anh ta nữa, nhưng bản thân anh ta cứ dây dưa không dứt, và thế là xong...
Đối mặt với cảnh tượng xấu hổ này, Thành Khải Truyền không mở miệng được chứ đừng nói là quỳ xuống.

Nhưng ngay sau đó, lão Thành đá vào khuỷu chân của Thành Khải Truyền, khiến anh ta quỳ xuống.
Thành Khải Truyền vội vàng: "Bố, con chỉ làm sai tí thôi, con cũng không cần thiết phải quỳ xuống trước mặt anh ta chứ? Bố hơi quá đáng rồi!"
“Quá đáng?” Lão Thành tức giận trừng mắt nhìn Thành Khải Truyền chòng chọc: “Lúc mẹ mày bệnh nặng không có tiền nằm viện, chính là cậu Cả đã móc tiền ra mới cứu được mẹ mày, thế nên mới không đến mức biến mày thành một đứa nhóc không có mẹ, mẹ nó, cậu Cả chính là ân nhân cứu mạng đấy!"
"Mày không những không cảm kích, ngược lại còn lén lút lái xe của cậu Cả sau lưng bố mày, lại còn đắc tội với cậu Cả ở đây.

Mày nói đi, bảo mày quỳ xuống nhận sai có quá đáng không? Bản thân mày thấy quá đáng lắm hả?!"
Bị lão Thành khiển trách, Thành Khải Truyền không nói nên lời, cuối cùng cúi đầu xin lỗi một cách ngại ngùng.
"Thật xin lỗi cậu Cả, tôi sai rồi..."
Không chỉ có Thành Khải Truyền xin lỗi, mà lão Thành cũng xin lỗi Trần Thanh Xuyên ngay sau đó, còn muốn quỳ xuống đất nữa.
Trần Thanh Xuyên nhanh chóng đỡ lão Thành, ngăn không cho ông ta quỳ trên mặt đất: "Tôi không có ý trách ông, ông đừng suy nghĩ nhiều."
Sau khi vỗ vai lão Thành, Trần Thanh Xuyên lại nói với Thành Khải Truyền: "Làm việc nhiều một chút, học kỹ năng bảo dưỡng xe của ông già nhà cậu đi, khi nào ông già nhà cậu cho cậu xuất sư rồi thì xe trong gara của tôi, cậu có thể tùy ý lái."
Sau khi nghe nói thế, Thành Khải Truyền đặc biệt hưng phấn.
Trước đây, anh ta phải nhân lúc ông già không chú ý lén lái ra ngoài cho đã nghiền, sau khi về đến nhà lại bị đánh cho tơi tả.
Bây giờ thì hay rồi, chính chủ đã nói, tương lai anh ta có thể đường đường chính chính mà lái, nhưng tiền đề là phải thành thạo tay nghề.
Lão Thành ở bên cạnh cho Trần Thanh Xuyên một ánh nhìn cảm kích.

Ông ta biết Trần Thanh Xuyên đang giúp đỡ ông ta, để cho Thành Khải Truyền có thể theo ông ta học một cái gì đó nghiêm túc, thay vì cả ngày ra ngoài làm chuyện xằng bậy...
Sau khi rời khỏi đây, Trần Thanh Xuyên lái xe trở về với Tô Tuyết.

Trên đường trở về, Tô Tuyết nhìn chằm chằm Trần Thanh Xuyên không lên tiếng.
Theo nhận thức của cô, mấy cậu ấm chính là cái kiểu suy nghĩ phớt lờ người khác và chỉ muốn sướng vui cho bản thân mới đúng.

Nhưng sự xuất hiện của Trần Thanh Xuyên rõ ràng đã làm suy giảm nhận thức của cô.

Theo cô, Trần Thanh Xuyên là người tốt bụng, có óc kinh doanh, lại đối xử với mọi người rất nhiệt tình và chân thành.

Cho dù biết anh rất có tiền nhưng cũng sẽ không có bất kỳ sự khó chịu nào về tâm lý.
Cô dần dần phát hiện ra rằng Trần Thanh Xuyên có rất nhiều ưu điểm, đó đều là những ưu điểm thu hút cô.
Chỉ là hiện tại bọn họ đã ly hôn, dù có tìm thêm nhiều ưu điểm hơn cũng vô dụng.
Đang suy nghĩ miên man, Trần Thanh Xuyên liếc xéo cô một cái: "Nhìn cái gì vậy, trên mặt tôi có hoa à?"
Tô Tuyết bĩu môi, quay đầu sang một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
Trần Thanh Xuyên cười cười, không nói thêm gì nữa, trực tiếp lái xe xuống lầu dưới nhà Tô Tuyết.
Trước khi xuống xe, anh ân cần nhắc nhở Tô Tuyết:
"Đừng cởi váy nữa, gợi cảm quá, tôi sợ tôi không nhịn được."
Tô Tuyết xấu hổ, Trần Thanh Xuyên nói thế, nghe có vẻ như lần trước cô cố tình làm vậy….


Bình luận

Truyện đang đọc