RỂ HỔ HÀO MÔN


Một vài tên nhân viên an ninh lộ rõ thái độ khinh thường trước lời nói của Trần Thanh Xuyên.

“Tôi chưa từng thấy ai đứng ở chỗ này mà dám ngang tàn như vậy, khả năng anh cho rằng vì bản thân có nhiều tiền nhỉ, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, ở chỗ này, có tiền cũng chẳng có gì ghê gớm, những người có tiền hơn anh chúng tôi cũng gặp qua hết rồi.

"
“Cho nên, chúng tôi sẽ cho anh một lời khuyên, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ không khách sáo! "
Lời nói còn chưa kịp buột hết khỏi miệng, Trần Thanh Xuyên đã giơ nắm đấm lên, phang thẳng vào miệng tay nhân viên an ninh vừa nói kia, chỉ một quả đấm này thôi, cũng đủ khiến miệng tên nhân viên an ninh kia chảy máu tươi, hàm răng dường như đã bị xử sạch.

Đối với những tình huống kiểu này, trước giờ Trần Thanh Xuyên vẫn luôn ta tay hành động ngay, tuyệt không nói thừa một chữ.

Mà mấy tên nhân viên an ninh còn lại thấy Trần Thanh Xuyên động thủ, cũng thi nhau vung nắm đấm lên, chen chúc nhau lao về phía anh.

Mạc Tiểu Vũ đứng bên cạnh thì lo lắng vô cùng, lỡ như Trần Thanh Xuyên bị đánh trúng thì phải làm sao?
Vậy nên, cô ta vội sờ vào chiếc ghế bên cạnh, đánh nhau thì không thể đánh, nhưng đập ghế lên đầu người khác thì cô ta làm được.

Có điều, cô ta vừa sờ vào chiếc ghế, quay lại mới phát hiện mấy tên nhân viên an ninh kia đã bị Trần Thanh Xuyên đánh ngã thẳng cẳng trên mặt đất.

“Tôi còn chưa kịp nhìn thấy anh đánh nhau, mà quay lại đã thấy bọn họ ngã hết rồi?"
Mạc Tiểu Vũ tỏ vẻ khiếp sợ đối với năng lực ra tay cực mạnh, cực nhanh của Trần Thanh Xuyên.


Nhưng điều khiến cô ta khiếp sợ thật sự đương nhiên phải là ở khúc sau, theo lý thuyết thì sau khi đánh ngã mấy nhân viên an ninh nên rời đi, nếu kiêu ngạo thì kêu gào vài câu “các người yếu quá”, hoặc nếu khiêm tốn thì yên lặng chạy trốn thật nhanh, nhưng Trần Thanh Xuyên lại không đi ra phía ngoài, anh lại vòng ngược lại đi vào trong quán trà.

“Không phải ông chủ các người nói muốn gặp tôi sao? Được thôi, hiện tại tôi sẽ tự đi gặp ông ta!”
Dù sao thì, nếu một bên đã động thủ, Trần Thanh Xuyên cũng không ngại mà vui vẻ đáp trả.

Ngay sau đó, anh lại tiếp tục nghênh đón những nhân viên an ninh khác trào ra từ trong quán trà.

Mạc Tiểu Vũ đứng ở nơi xa nhìn cảnh này thì ngây người, này sao giống Diệp Văn trên ti vi vậy chứ, thật sự định một đánh mười sao?
Đương nhiên, Trần Thanh Xuyên không phải Diệp Văn, anh không có công lực mạnh mẽ như một đại sư thực thụ, cho nên không thể một mình đánh cả mười trong một lúc được, nhưng khi thấy mấy người này xông ra định đánh, anh lại thẳng thắn hào phóng nói một câu, đến hai mươi người với anh cũng không thành vấn đề!
Một quyền cước vung lên hết cỡ, cuối cùng Trần Thanh Xuyên cũng đánh vào sân sau quán trà.

Cuối cùng cũng gặp được một cao thủ thực thụ, chưa kể anh ta còn sử dụng dao, Trần Thanh Xuyên đã đoạt lấy cây gậy co duỗi trong tay một nhân viên an ninh, vật lộn với đối phương gần năm phút, cuối cùng, cái giá phải trả là bị chém một nhát dao vào lưng, thành công đánh vào đầu đối phương khiến anh ta ngã gục.

Tay xoay xoay cây gậy, Trần Thanh Xuyên đá văng cửa phòng.

Thời điểm cửa phòng bị đá văng ra, một người phụ nữ đang ngồi bên trong uống trà.

Người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ sườn xám màu đỏ rực trông rất bắt mắt, nước da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, vừa nhìn đã biết không phải một người phụ nữ bình thường, một người phụ nữ khiến những mấy tên đàn ông tầm thường không dám có bất cứ suy nghĩ xấu xa nào.


Nhưng Trần Thanh Xuyên thì lại thật sự đang có nhưng suy nghĩ xấu xa, hơn nữa còn cực kỳ xấu xa là khác, hiện tại anh thật sự muốn biết, đầu người phụ nữ này có đặc biệt cứng không, liệu cây gậy này có thể đập vỡ đầu cô ta.

Nếu không thể, vậy thì điều gì có thể khiến người phụ nữ này tự dấn thân vào rắc rối!
Cầm theo cây gậy, Trần Thanh Xuyên đi về phía người phụ nữ mặc sườn xám kia: “Là cô tìm tôi tới đây sao? Tôi tới rồi.


Hàng lông mày đẹp của người phụ nữ mặc sườn xám khẽ nhíu, rất rõ ràng, cô ta không ngờ Trần Thanh Xuyên không chỉ có tiền, mà còn có cả võ công, cho nên cô ta cảm giác trước mắt có một vài phiền phức, có điều may mắn là phiền phức này cũng không phải quá lớn, ít nhất cô ta vẫn chắc chắn bản thân có thể xử lý được.

Cho nên ngay sau đó, cô ta khẽ luồn tay vào nơi xẻ tà của sườn xám, nhìn qua thì giống như đang chạm vào chân bên trong.

Nhưng Trần Thanh Xuyên lại cầm theo cây gậy tiến lên trước, thẳng tay đánh lên đùi cô ta.

Ngay lập tức, người phụ nữ sườn xám đau tới mức hét lên một tiếng, bàn tay rút ra run rẩy như điện giật.

Nhìn vết đánh trên mu bàn tay, có thể thấy vừa rồi Trần Thanh Xuyên đã đánh trúng vào mu bàn tay cô ta.

Đúng lúc này, đầu cây gậy lại chạm lên đùi người phụ nữ mặc sườn xám thêm lần nữa, nhìn thoáng qua thì giống như lưu manh đang giở trò, nhưng trên thực tế, người phụ nữ mặc sườn xám hiểu rất rõ, không phải anh chỉ đang giở trò lưu manh, bởi vì đầu cây gậy chạm đúng vào cò súng trên khẩu súng cô ta buộc ở đùi.


Chỉ cần đầu gậy ấn xuống một chút thôi, họng súng sẽ bắn ra đạn!
“Cô đoán xem, nếu giờ tôi cho nổ súng thì tỷ lệ cô đảo ngược thế cờ là bao nhiêu, và tỷ lệ cô thành người què là bao nhiêu?”
Trần Thanh Xuyên cúi thấp người dò hỏi, khiến người phụ nữ mặc sườn xám kia bực bội không thôi, nhưng cô ta lại không hề sợ hãi khi khẩu súng buộc trên đùi bị người khác nắm quyền điều khiển.

“Tôi khuyên anh tốt nhất nên buông ra, nếu không tôi nhất định sẽ khiến anh ăn không hết gói đem đi!”
Đối diện với sự uy hiếp của người phụ nữ mặc sườn xám, Trần Thanh Xuyên lại cảm thấy thực nực cười: “Phàm là người có não, thì hiện tại cô nên biết mối de dọa lớn nhất bây giờ chính là tôi muốn phế bỏ cái chân này của cô, mà sau khi bị phế bỏ cái chân này cô muốn nhằm vào tôi như thế nào, thì đó là chuyện của sau này, chưa kể, cô cũng chưa chắc đã làm được, không phải sao?”
Người phụ nữ mặc sườn xám nghiến răng, có thể thấy rõ hai má cô ta phồng lên, quả nhiên là rất tức giận.

Nhưng trước mắt cô ta có giận cũng vô dụng, cô ta chỉ có thể chăm chú nhìn Trần Thanh Xuyên, chờ đợi kết quả của chuyện này.

Giờ này khắc này, quyền chủ động đã không còn nằm trong tay cô ta nữa rồi, tất thảy đều phải phụ thuộc vào Trần Thanh Xuyên.

Mà đúng lúc này, bên ngoài căn phòng đột nhiên truyền lại tiếng quát giận dữ của người nào đó: “Dừng tay!”
Rầm một tiếng, có người xông vào với tốc độ rất nhanh.

Người tới không phải ai khác, một thế lực kếch xù trên địa bản tỉnh, Ngô Thế Hùng.

Quán trà này là của ông ta, người phụ nữ mặc sườn xám quản lý quán trà này chính là người phụ nữ của ông ta.

Hôm nay người phụ nữ của ông ta bị người khác uy hiếp, chuyện này khiến ông ta cực kỳ tức giận, nhất định phải hành chết đối phương mới hả giận!
Chỉ có điều, sau khi hùng hổ xông vào phòng, lúc này ông ta mới phát hiện người ra tay với người phụ nữ của ông ta không phải ai khác, mà chính là Trần Thanh Xuyên.


Nhìn thấy Trần Thanh Xuyên, ông ta ngây ngẩn cả người, có chết cũng không ngờ tới người ra tay sẽ là…
“Sếp Trần, sao anh lại ở chỗ này, anh đây là?”
Nhìn thấy Ngô Thế Hùng, trong lòng Trần Thanh Xuyên cũng đã hiểu đại khái: “Cô ta là người phụ nữ của ông?”
Ngô Thế Hùng gật gật đầu: “Không biết cô ấy đã đắc tội gì với sếp Trần?”
Tuy rằng Ngô Thế Hùng thật sự sợ hãi địa vị và thực lực của Trần Thanh Xuyên, nhưng người phụ nữ của mình khi không lại bị bắt nạt vô cớ, ông ta tuyệt đối sẽ không dừng tay như vậy.

Nếu thật sự là Trần Thanh Xuyên đang cố ý vạch lá tìm sâu, thì ông ta cũng không ngại liều mạng lấy mạng Trần Thanh Xuyên!
Nhưng ngay sau đó, ông ta liền ý thức được mình sai rồi, bởi vì chuyện này thật sự không phải do Trần Thanh Xuyên cố ý gây sự.

Mạc Tiểu Vũ xuất hiện, kể lại đại khái toàn bộ mọi chuyện.

Sau khi nghe Mạc Tiểu Vũ nói xong, Ngô Thế Hùng đã hiểu, nào có chuyện Trần Thanh Xuyên tìm cớ gây sự, mà là người phụ nữ của ông ta tự tìm đường chết!
Rõ ràng là thấy Trần Thanh Xuyên còn trẻ đã có nhiều tiền, tưởng anh chỉ là thằng nhóc vô dụng tiêu tiền bố mẹ, muốn dẫn tới đây rồi dọa một trận, sau đó sẽ đề nghị thiết lập một mối quan hệ.

Nhưng nào biết được lại gặp trúng Trần Thanh Xuyên, một nhân vật lớn đến nỗi ông ta gặp cũng phải cung cung kính kính!
Mà lúc này, người phụ nữ mặc sườn xám lại lạnh mặt nói: “Không cần phải lo cho em, dám xúc phạm uy nghiêm người nhà họ Ngô, bắt buộc phải chết, giết anh ta đi!”
Ngô Thế Hùng trừng mắt liếc cô ta một cái, nhà họ Ngô sao? Trước mặt cô tôi là nhà họ Ngô, nhưng trước mặt người ta tôi chỉ là cái rắm!
Vì thế ngay sau đó, Ngô Thế Hùng đã cầu xin Trần Thanh Xuyên: “Sếp Trần, xin anh tha cho cô ấy lần này.


Người phụ nữ mặc sườn xám thấy vậy thì ngây ngẩn cả người, cô ta đi theo Ngô Thế Hùng ngần ấy năm, chưa từng thấy ông ta cúi đầu chịu thua ai, chứ đừng nói đến chuyện xin tha như hôm nay….


Bình luận

Truyện đang đọc