RỂ HỔ HÀO MÔN


Trong nửa tháng tiếp theo, chương trình đã trở lại tay của Tô Tuyết, hơn nữa Công nghiệp điện ảnh Tô Hà cũng đã đền bù tương ứng, điều này giúp Văn Hóa Đông Tinh có thể sống sót thành công sau một kiếp nạn.
Tuy nhiên, Văn hóa Đông Tinh thì đã độ kiếp thành công, nhưng Tô Tuyết thì chưa, cô phải duy trì cuộc sống làm thư ký thêm nửa tháng nữa.
Tối hôm nay, Trần Thanh Xuyên ngồi vào bàn ăn và dùng bữa với Tô Tuyết.
"Không tồi, có tiến bộ, hơn nữa hương vị của đồ ăn cũng đậm hơn nhiều so với lần đầu tiên cô nấu."
Lời đánh giá này, Tô Tuyết không biết nên vui hay nên buồn, đường đường là một chủ tịch uy nghiêm, thế mà lại trở thành một nha hoàn, thật sự là...
Nhưng mà hương vị món ăn quả thực đã cải thiện rất nhiều, dù sao thì gần đây cô không phụ trách chuyện ở công ty nữa nên đã đọc rất nhiều thứ về nấu ăn trên mạng, tiến bộ rất nhanh, nhất là với tính hiếu thắng của cô, cô sẽ luôn muốn làm mọi thứ được tốt nhất, cho nên tài nghệ nấu nướng được nâng cao cũng là chuyện tất nhiên.
Nhưng bây giờ Tô Tuyết không muốn nói về chuyện nấu nướng với Trần Thanh Xuyên, cô muốn nói chuyện khác.
"Trần Thanh Xuyên, tôi có thể...!làm phiền anh một chuyện được không?"
Trước đây Tô Tuyết sao có thể ăn nói khách sáo như vậy chứ, đây là kết quả của đợt tấn công của Trần Thanh Xuyên trong khoảng thời gian này.
Niềm kiêu hãnh trong xương của cô đã biến mất dưới sự tấn công liên tục của Trần Thanh Xuyên trong gần nửa tháng.
Đương nhiên, cô vẫn có thể kiêu ngạo với người khác, nhưng ở trước mặt Trần Thanh Xuyên, cô không hề có một chút kiêu ngạo nào cả.
Quả thực cô không có gì đáng kiêu ngạo, dù sao thì Trần Thanh Xuyên cũng hơn cô về mọi mặt, vậy thì cô còn có thể kiêu ngạo kiểu gì nữa chứ.
Trần Thanh Xuyên dùng đũa gắp món ăn: "Nói đi."
Sau đó Tô Tuyết nói: "Chiều nay tôi vừa nhận được một cuộc gọi, tối mai có một cuộc họp lớp, cho nên..."
"Được, cho cô nghỉ phép."
Trần Thanh Xuyên khá vui vẻ đồng ý, nhưng đây rõ ràng không phải là điều mà Tô Tuyết muốn nói.

"Cuộc họp lớp có yêu cầu, mọi người đều phải dẫn theo bạn đời của mình.

Họ đều biết rằng tôi đã kết hôn, nhưng tôi chưa bao giờ nói với ai về việc ly hôn, vì vậy, vì vậy..."
Lần này, Trần Thanh Xuyên không xen vào lời nói của Tô Tuyết, nhưng Tô Tuyết lại không thể nói được thêm lời nào.
Dù gì thì cô cũng đã ly hôn rồi, Trần Thanh Xuyên đi cùng cô đến buổi họp lớp thực sự không thích hợp lắm.
Nhưng nếu Trần Thanh Xuyên không đi, cô không thể giải thích với bạn học cũ của mình, cho nên cô chỉ có thể nói lấp lửng như thế.
Trần Thanh Xuyên cũng hiểu ý của Tô Tuyết, vì vậy anh đặt đũa xuống, nhìn Tô Tuyết: "Tôi giúp cô, cô cho tôi lợi ích gì?"
Tô Tuyết ngây ngẩn cả người, cô không có gì để cho Trần Thanh Xuyên cả, những gì cô có thể cho thì Trần Thanh Xuyên đều có.
Nhưng sau đó cô phát hiện ra ánh mắt của Trần Thanh Xuyên di chuyển xuống, dần dần trượt từ mặt xuống ngực của cô.
Đôi mắt rực lửa đó khiến Tô Tuyết cảm thấy xấu hổ đến mức nóng bừng cả mặt.
"Được rồi, không trêu cô nữa, tối mai tôi sẽ đi với cô."
Sau đó Trần Thanh Xuyên lại tiếp tục ăn, Tô Tuyết cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô căng thẳng quá.
Nhìn Trần Thanh Xuyên tiếp tục ăn, Tô Tuyết cũng không biết cảm giác trong lòng mình là như thế nào.
Nhưng cô biết nếu Trần Thanh Xuyên nhất định muốn thân thể của cô, cô sẽ không từ chối, bởi vì cô nợ Trần Thanh Xuyên quá nhiều, đây có thể là thứ duy nhất cô có thể trả ơn cho Trần Thanh Xuyên, hơn nữa nó còn có một chút giá trị…
Sáng hôm sau, Trần Thanh Xuyên đến công ty và trở lại văn phòng sau cuộc họp thường lệ.
Ngồi trên ghế văn phòng, khi Trần Thanh Xuyên đang xem xét các ý kiến trong cuộc họp vừa rồi thì Ngô Thiến Thiến bước vào.
"Sếp Trần, sếp Mã của tập đoàn Đức Mã muốn hẹn anh cùng ăn tối.


Theo phân tích của tôi, ông ấy thấy tập đoàn chúng ta có dự án mới, nên muốn nói chuyện với anh về việc cung cấp hàng hóa cho dự án mới này."
Trần Thanh Xuyên vẫn rất hài lòng với phân tích của Ngô Thiến Thiến, những phân tích trước đây của cô ấy rất chính xác.
Về phần sếp Mã của tập đoàn Đức Mã muốn hẹn anh ăn tối, điều đó hoàn toàn không cần thiết.
Việc cung cấp hàng hóa dựa trên các quy tắc đấu thầu, là ông chủ, anh sẽ không đi đầu trong việc phá vỡ các quy tắc.
Sau khi dặn dò Ngô Thiến Thiến từ chối lời mời, Trần Thanh Xuyên ra hiệu cho Ngô Thiến Thiến ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh.
Sau khi Ngô Thiến Thiến ngồi xuống, Trần Thanh Xuyên đã hỏi cô ấy một số câu hỏi mang tính chất thương mại và đưa ra một số vấn đề khó khăn trong việc thiết lập cho cô ấy.
Ngô Thiến Thiến trả lời từng câu một, hơn nữa còn đưa ra các biện pháp giải quyết vấn đề rất tốt khiến Trần Thanh Xuyên rất hài lòng.
Đặt bút xuống, ngẩng đầu lên, nhìn cô gái xinh đẹp thuần khiết này, Trần Thanh Xuyên thật sự càng thêm thích.
Đương nhiên, thứ anh thích không phải kiểu quan hệ nam nữ, mà là coi trọng nhân tài.
"Tiểu Ngô, cô có biết tại sao tôi muốn cô đọc nhiều sách như vậy và đích thân bắt cô xử lý chuyện thương mại không?"
Ngô Thiến Thiến gật đầu: "Tôi biết, đây là điều bắt buộc đối với một thư ký có năng lực, điều này khiến tôi trở thành một thư ký ưu tú hơn."
Trần Thanh Xuyên mỉm cười: "Là thư ký, cô đã đủ ưu tú rồi, không cần học những thứ này, chỉ cần có hiểu biết chung là được."
Câu nói của Trần Thanh Xuyên khiến Ngô Thiến Thiến có chút sững sờ, không hiểu ý của Trần Thanh Xuyên.
Và sau đó Trần Thanh Xuyên đã cho cô ấy câu trả lời…
"Tôi cần một phó tổng có thể chia sẻ gánh vác công việc với tôi!"

Những lời này lọt vào tai khiến Ngô Thiến Thiến không thể ngồi yên vì sốc.
Cô ấy đột nhiên đứng dậy, liên tục xua tay: "Sếp Trần, tôi không làm được, tôi thật sự không làm được đâu."
Điều này khiến cô ấy cảm thấy kinh sợ vì được yêu thương, chẳng trách Trần Thanh Xuyên lại quan tâm đến cô ấy như vậy, hóa ra là muốn đào tạo cô ấy làm phó tổng.
Chỉ là cô ấy biết rất rõ bản thân không có trình độ chuyên môn, cũng không có kinh nghiệm quản lý thực tế, làm sao có thể làm phó tổng được.
Trần Thanh Xuyên duỗi tay ấn xuống vài lần, ra hiệu cho Ngô Thiến Thiến ngồi xuống, sau đó nói với cô ấy: "Cô không cần lo lắng về chuyện như kinh nghiệm quản lý thực tế, trước khi rời núi Gia Cát Lượng cũng chưa từng dụng binh, chẳng phải sau khi rời núi ông ấy đã trực tiếp làm quân sư sao?”
"Hơn nữa, cũng không phải hiện tại tôi tống cô đi làm phó tổng, tôi cho cô biết trước để có phương hướng mà cố gắng phát triển.

Một ngày nào đó tôi cảm thấy cô có thể xuất sư, cũng đã đủ ưu tú, lúc ấy tôi se yên tâm đề bạt cô lên vị trí phó tổng.”
Mặc dù không phải bây giờ, nhưng Ngô Thiến Thiến cảm thấy hơi quá sức tưởng tượng.
Sao cô ấy có thể làm phó tổng được chứ, một tập đoàn lớn như vậy, cô ấy có thể làm chủ quản nhỏ trong một chi nhánh thôi cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Khi cô ấy nói điều này, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Trần Thanh Xuyên.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn
2.

Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

3.

Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
4.

Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
=====================================
"Tôi coi trọng nhất hai người phụ nữ trong tập đoàn chúng ta.

Một người là sếp Triệu trước đó, chắc là cô cũng biết cô ấy, cô ấy là cánh tay đắc lực nhất, nhưng hiện tại cô ấy đã đi rồi.

Người còn lại là cô, cô có tài năng tuyệt vời và sự kiên trì phi thường, cho nên đừng làm tôi thất vọng."
Sau khi nghe điều này, Ngô Thiến Thiến đã rất kích động, không biết phải nói gì mới tốt.
Cô ấy chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ có vị trí cao như vậy trong mắt Trần Thanh Xuyên, thậm chí ngang hàng với sếp Triệu.
Hít thở sâu một hơi, kìm nén sự phấn khích, Ngô Thiến Thiến đã nắm chặt bàn tay trắng như phấn của mình và nói: "Sếp Trần, anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng các tiêu chuẩn của anh trong thời gian sớm nhất, và dùng những thành tựu của tôi để báo đáp sự coi trọng của anh, sẽ không bao giờ làm anh thất vọng!"
Trần Thanh Xuyên mỉm cười vươn tay ra, Ngô Thiến Thiến cũng đưa tay ra bắt tay với anh.
Tại thời điểm này, họ không giống như cấp trên và cấp dưới, mà giống như họ đã thiết lập một mối quan hệ hợp tác mật thiết:
Chỉ cần Trần Thanh Xuyên đưa ra một điệu nhạc, Ngô Thiến Thiến sẽ dám bước lên và tự tin khiêu vũ..


Bình luận

Truyện đang đọc