RỂ HỔ HÀO MÔN


Hôm nay tập đoàn Đại Minh có chuyện cần giải quyết, cho nên Trần Thanh Xuyên xin nghỉ một ngày, không tới công ty.

Điều này cũng khiến Tô Tuyết có một ngày vô cùng tồi tệ, trong đầu không thể không nghĩ tới hình ảnh Trần Thanh Xuyên và Triệu Hồng Vũ bên nhau, đôi khi còn là mấy cái hình ảnh nội dung còn không thể chịu nổi nữa kìa.

Cô cũng không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, nhưng đầu óc cô lại không chịu nghe lời mà cứ đi suy nghĩ mù quáng, khiến tâm trạng của cô tệ vô cùng.

Lúc trời tối, sau khi về đến nhà, Tô Tuyết thay giày xong thì chuẩn bị lên lầu.

Nhưng đúng lúc đó, cô phát hiện Chu Ngọc Hồng đang lay lay một đống vòng tay, với vẻ mặt vui mừng sắp không chịu được.

Thật ra Tô Tuyết cũng không quá hiểu biết về mấy món ngọc bội châu báu linh tinh, nhưng nhìn bao bì đóng gói tinh xảo đẹp mắt kia cũng biết nó chắc chắn có giá trị vô cùng xa xỉ.

Và với sự hiểu biết của cô về mẹ mình, nếu chiếc vòng này là do mẹ cô mua, thì chắc hẳn bây giờ bà ta sẽ đau thịt xót tiền lắm, chứ sao có thể mừng rỡ như điên như bây giờ? Cảm thấy có vấn đề, nên Tô Tuyết lập tức đi tới, giơ một tay cướp lấy chiếc vòng.

Mà hành động này của cô đã khiến Chu Ngọc Hồng sợ hãi, bà ta nói: “Này, con cẩn thận chút đi, đây chính là món đồ cổ có từ mấy trăm năm trước đó!”
Đồ cổ? Tô Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Chu Ngọc Hồng, nói: “Mẹ có bị người ta lừa không đấy, có phải có người nói với mẹ người ta gặp khó khăn nên đem đồ gia truyền ra thế chấp cho mẹ lấy tiền, sau đó mẹ không tìm được người đó nữa?”

Chu Ngọc Hồng trừng mắt liếc nhìn Tô Tuyết một cái, nói: “Con nghĩ mẹ là đồ ngốc à?”
Sau khi lấy lại vòng tay, cẩn thận cất chúng đi xong xuôi Chu Ngọc Hồng mới lôi giấy giám định chứng nhận ra đưa tận tay Tô Tuyết.

Tô Tuyết đưa mắt nhìn, lập tức chấn động, tờ giám định này thực chất lại là hóa đơn do bên Carlsberg cấp, Carlsberg chính là nhà đấu giá đồ cổ vô cùng nổi tiếng, những đồ vật do bọn họ đấu giá ra đương nhiên đều là đồ thật cả, chưa kể, trên mỗi món đồ đều có đánh số bảo mật.

Cô lên trang web chính thức để dò thử, số bảo mật cũng được đối chiếu xác minh thành công, chiếc vòng ngọc này thực sự là hàng thật, hơn nữa, giá bán đấu giá của nó lên tới những ba nghìn vạn!
Tô Tuyết kinh ngạc đánh giá cái hộp kia, ngay sau đó, cô hỏi đến Chu Ngọc Hồng: “Cái vòng tay này là từ đâu ra?”
Chu Ngọc Hồng cẩn thận cất chiếc hộp nhỏ đựng vòng tay bên trong đi, sau đó mới nói chuyện với Tô Tuyết: “Nào, con ngồi xuống đây, mẹ sẽ nói chuyện từ từ với con.


Túm Tô Tuyết ngồi xuống sô pha xong, Chu Ngọc Hồng bắt tay đặt trên đùi được che phủ bởi lớp tất trong suốt của Tô Tuyết, trên mặt lộ rõ ý cười.

“Con gái, con làm việc được đấy, còn lén lút câu được đứa con rể rùa vàng, đầu óc con còn linh hoạt hơn mẹ nhiều.


“Mẹ vẫn luôn nghĩ cách để con và Trần Thanh Xuyên quay lại với nhau, nhưng con lại bắt được con rùa vàng còn lớn hơn từ bên ngoài về, lại còn là con trai chủ tịch Công nghiệp điện ảnh Tô Hà nữa chứ, con gái lợi hại lắm nha! Làm tốt lắm, lần này mẹ thật sự rất tự hào về con, đến lúc đó con và Tô Chính Đạo sóng vai đi bên nhau, mẹ thật sự muốn xem xem Trần Thanh Xuyên còn thể diện gì đứng trước mặt con nữa.



“Chẳng phải cậu ta vẫn luôn cho rằng cái chức tổng giám đốc chi nhánh của tập đoàn Đại Minh là ghê gớm lắm sao? Chó má, hôm nay con gái mẹ phải cho cậu ta nắm thêm chút kiến thức, để cậu ta biết núi cao còn có núi cao hơn! Phải cho cậu ta hiểu rõ, người nối nghiệp của Công nghiệp điện ảnh Tô Hà trong tương lai chính là con rể mẹ, mạnh hơn cậu ta gấp trăm lần!”
Tô Tuyết nghe xong thì lập tức hiểu ra, cái vòng tay này chắc chắn là Tô Chính Đạo đưa, đây là đánh thẳng vào đường phòng thủ hậu phương của cô.

Và thực tế thì đúng là như thế, chiều nay Tô Chính Đạo đã mang quà tới tìm Chu Ngọc Hồng, cũng nhiệt tình giới thiệu bản thân với bà ta, Chu Ngọc Hồng vốn là muốn bám cây trèo cao, nghe thấy Tô Chính Đạo nói mình là con trai chủ tịch Công nghiệp điện ảnh Tô Hà xong thì vui mừng đến không chịu được.

Đừng nói là mang quà tới, dù có không mang gì tới bà ta cũng ước con gái mình mau chóng kết hôn với anh ta, để bà ta có được đứa con rể giàu có.

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái vòng tay mà người ta tặng thật sự rất xinh đẹp đó, nghe nói là cái vòng mà quý phi đeo từ mấy trăm năm trước! Như vậy xem ra, Chu Ngọc Hồng mẹ cũng coi như có cái mệnh quý phi, nên mới có thể mang một chiếc vòng tay giống quý phi…”
Nhưng khi bà ta còn đang vui mừng, Tô Tuyết ngồi cạnh đã nói: “Chỉ là món đồ của người chết thôi mà, có gì mà mẹ phải coi như bảo vật thế, cũng không chê nó mang lại vận xui, hôm nay mẹ nhận nó rồi thì ngày mai con biết trả cho người ta thế nào!”
Chu Hồng Ngọc vốn định giải thích với Tô Tuyết một chút, ý nói đồ vật người chết không đem đến vận xui, nhưng khi nghe thấy cô nói trả vòng tay lại xong, bà ta lập tức dừng lại: “Tại sao chứ, đây là món quá người ta tặng cho mẹ, chứ đâu phải tặng cho con!”
Đúng lúc này, Tô Quân cũng đi ra từ trong phòng máy tính, bắt đầu mở mồm nói đỡ Chu Ngọc Hồng.

“Đúng vậy đó chị, đồ người ta tặng, làm gì có đạo lý trả lại đâu chứ, như thế chẳng phải đang đánh vào mặt người ta sao?”
“Còn nữa, em cảm thấy người này chẳng có gì là không tốt cả, ra tay hào phóng, chiều nay em mới tỏ vẻ với anh ta rằng dạo gần đây em có hơi eo hẹp về khoản tiền bạc, thật không ngờ anh ta lập tức xoay người cái lấy cho em những một trăm vạn.


Chị nhìn đi này, chị, Tô Chính Đạo này hào phóng đến mức nào, đây mới là đàn ông thực thụ!”
Chu Ngọc Hồng cũng mở miệng phụ họa theo: “Đúng vậy, mẹ nói cho con biết, con nhanh nhanh đồng ý Tô Chính Đạo đó đi, miễn cho đêm dài lắm mộng lại gà bay trứng vỡ.


Giờ này khắc này, hai mẹ con họ chỉ hận không thể trói Tô Tuyết lại rồi đưa lên giường Tô Chính Đạo, để lấy lòng con rể tương lai hoặc anh rể.

Nhìn hai mẹ con họ một lượt, Tô Tuyết nở nụ cười trào phúng tự giễu, miệng nói: “Các người lấy con ra cân rồi đem bán đi, xem bao nhiêu tiền một cân, ai ra giá cao hơn thì bán cho người đấy, sống chết cũng không cần phải quan tâm, hạnh phúc ra sao cũng không cần quan tâm nữa, các người chỉ lo lấy tiền thôi mà, dù sao thì các người cũng chỉ thích tiền.


Lời này nói ra khiến Chu Ngọc Hồng rất là giận, bà ta nói: “Tiểu Tuyết, sao con có thể nói như vậy? Mẹ là vì muốn tốt cho con thôi, sao mẹ có thể không mong con có một cuộc sống hạnh phúc được chứ? Mẹ đương nhiên mong muốn rồi, đây chẳng phải là mẹ đang thay con nắm bắt hạnh phúc đó sao?”
Tô Quân liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, không có tiền cuộc hôn nhân sẽ không hạnh phúc, không có người đàn ông trợ giúp người phụ nữ cũng không hạnh phúc, chị hãy nhìn anh rể đi, người ta đẹp trai lại là con nhà có tiền, đã thế còn si mê chị như vậy, em nhìn thôi cũng thấy cảm động rồi, cho nên em với mẹ mới cật lực hợp tác cho hai người, chứ bọn em không phải chỉ vì chút tiền với món quà đấy.


Chu Ngọc Hồng dùng sức gật đầu, ôm chiếc hộp tinh xảo càng lúc càng chặt: “Đúng đúng, không phải là vì món quà, mà là vì lợi ích của con…”
Tô Tuyết lười cãi lại hai mẹ con họ, thẳng thừng lấy việc đoạn tuyệt quan hệ để áp chế họ, vất vả lắm cuối cùng cũng lấy lại được cái vòng tay của Chu Ngọc Hồng về, còn về phần một trăm vạn của Tô Quân… Tô Tuyết cũng không thể lấy lại được, cuối cùng đành tự mình ứng ra.

Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Tô Tuyết xử lý xong việc công ty, cô lập tức gọi điện cho Tô Chính Đạo.


“Anh Tô, tôi nghĩ chúng ta cần phải gặp mặt nói chuyện trực tiếp với nhau sẽ tốt hơn.


Tô Chính Đạo rất vui vẻ đồng ý lời mời của cô, hơn nữa anh ta còn đề nghị gặp mặt ở quán cà phê bên cạnh trung tâm mua sắm.

Cũng không biết lý do vì sao Tô Chính Đạo lại chọn một nơi ầm ĩ ồn ào như vậy, có điều cũng chẳng sao cả, dù sao cô cũng chỉ tới để trả đồ mà thôi.

Lái xe tới nơi, phải vất vả lắm mới tìm được vị trí đỗ xe, sau khi đỗ xe xong, Tô Tuyết liền mang đồ đi vào trong quán cà phê.

Kết quả vừa mới tiến vào quán cà phê, Tô Tuyết lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì Chu Hồng Ngọc cũng có mặt và chào hỏi cô: “Tiểu Tuyết, ở đây ở đây!”
Nhìn túi lớn túi nhỏ bên cạnh Chu Ngọc Hồng, cuối cùng Tô Tuyết cũng hiểu vì sao lại chọn nơi này làm địa điểm gặp mặt.

Lửa giận trong cô sắp bùng nổ, chửi thầm một câu rồi vội vàng bước tới, cô thẳng thắn lấy đồ và thẻ ngân hàng ném lên mặt bàn, ngay sau đó kéo Chu Ngọc Hồng lên, trực tiếp kéo bà ta tới chỗ không người.

“Mẹ, mẹ có ý gì đây, con kiếm tiền chưa đủ cho mẹ tiêu sài hay thế nào, sao mẹ lại chạy tới kêu Tô Chính Đạo mua đồ cho mẹ hả?”
“Mẹ có biết anh ta muốn làm gì không hả, anh ta muốn con làm bạn gái anh ta, nhưng con không thích anh ta, cho nên mẹ có thể biết giữ thể diện một chút không, mẹ có thể coi con là con gái mẹ mà ngẫm lại một chút, chuyện của con mẹ để con tự làm chủ, mẹ đừng có chạy theo làm rối tung rối mù lên như vậy!”
Tô Tuyết nói vậy khiến Chu Ngọc Hồng có hơi giận: “Mẹ là mẹ con, sao con có thể nói chuyện kiểu đó với mẹ!”
“Còn nữa, con rể mua đồ cho mẹ vợ thì có gì là sai, đây là con rể có hiếu với mẹ, chứ không phải có hiếu với con, con dựa vào cái gì mà ngăn không cho mẹ nhận chúng? Cái vòng tay báo hiếu của con rể tặng mẹ đã bị con lấy mất rồi, mẹ thấy người nên giữ thể diện là con đấy!”.


Bình luận

Truyện đang đọc