RỂ HỔ HÀO MÔN


Wood nghe thấy rất rõ cuộc gọi của Trần Thanh Xuyên, nhưng ông ta cho rằng Trần Thanh Xuyên đang mạnh miệng, giả vờ giả vịt.
Nhưng sự thật nhanh chóng bày ra trước mặt ông ta, chẳng mấy chốc ông ta đã nhận được điện thoại của một người quen.
"Wood, ông điên rồi à, ông đã đắc tội với tập đoàn Đại Minh hồi nào thế?"
Nghe thấy từ tập đoàn Đại Minh, Wood nhất thời ngẩn người nói: "Không có, tôi không có đắc tội với tập đoàn Đại Minh.

Tôi đâu có ăn no rửng mỡ rồi đi đắc tội với tập đoàn khổng lồ đó, tôi đâu có điên?"
Wood biết rất rõ, mình hoàn toàn không đắc tội với tập đoàn Đại Minh, nhưng đối phương khẳng định chắc nịch như vậy thì chắc chắn ông ta đã đắc tội rồi: "Nếu ông không đắc tội thì tại sao tập đoàn Đại Minh lại phong sát toàn bộ công ty của ông chứ?"
Wood trợn tròn mắt: "Phong, phong sát ư? Tại sao chứ, tôi hoàn toàn không đắc tội với bọn họ, tại sao lại phong..."
Ông ta chợt hoàn hồn, đưa mắt nhìn Trần Thanh Xuyên.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với bạn của mình, ông ta dò hỏi Trần Thanh Xuyên: "Cho hỏi cậu là?"
"Chủ tịch chi nhánh tỉnh của tập đoàn Đại Minh, Trần Thanh Xuyên."
Sau khi Wood nghe thấy cái tên này thì nhất thời choáng váng, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Ông ta không thể ngờ rằng trông thanh niên trước mặt ít nhất cũng phải trẻ hơn ông ta mười tuổi, lại là chủ tịch tập đoàn Đại Minh.

Thảo nào ban nãy anh vừa mới mở miệng đã muốn mua lại công ty của ông ta, lúc trước ông ta còn tưởng anh đang khoác lác, nhưng bây giờ ông ta đã hiểu rất rõ, không phải anh đang khoác lác, mà là người ta hoàn toàn khinh thường không muốn nói nhảm với ông ta, nên mới đi thẳng vào vấn đề.
Thái độ nói thẳng vào vấn đề này rất cần sự tự tin, nhưng rõ ràng thân phận chủ tịch chi nhánh tập đoàn Đại Minh đã có được sự tự tin này.
Trong khi Wood vẫn còn ngơ ngác, Trần Thanh Xuyên đã cho ông ta cơ hội cuối cùng: "Ông có bán hay không?"
Wood do dự, nếu không bán, chắc chắn ông ta sẽ bị phong sát đến chết, ngược lại nếu bán, hình như ông ta có hơi luyến tiếc, bởi vì đây là tâm huyết của ông ta.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ông ta cũng hạ quyết tâm: "Tôi bán."
Ông ta không thể không bán, nếu bán đi còn lấy được hai trăm triệu, ngược lại nếu không bán, Trần Thanh Xuyên vẫn sẽ lấy được sau khi hạ gục ông ta, nên đối với Trần Thanh Xuyên mà nói thì kết quả sẽ không thay đổi, nhưng đối với ông ta thì đó là con đường chết, vì vậy ông ta chỉ có thể bán.
...
Không có bất ngờ gì xảy ra, khoảng nửa tiếng sau, tài khoản của Wood đã tăng thêm hai trăm triệu, mà quyền sở hữu công ty của ông ta cũng thuộc về Trần Thanh Xuyên, điều này cũng có nghĩa là từ nay về sau Trần Thanh Xuyên sẽ là ông chủ của công ty này.
Wood sờ chiếc ghế đã không còn thuộc về mình, rồi đứng dậy, gượng cười nói với Trần Thanh Xuyên: "Cậu Trần, kể từ hôm nay chiếc ghế này sẽ thuộc về cậu."
Ông ta không chỉ giao nhận chiếc ghế, mà còn là quyền quản lý công ty, cho dù Wood có tình cảm với công ty do chính mình gây dựng đến đâu đi chăng nữa, thì bây giờ cũng không còn quan hệ gì với ông ta, thậm chí có thể nói, Trần Thanh Xuyên bảo ông ta cút thì ông ta cũng không có tư cách để ở lại.
Vì thế một giây sau, Wood đang chuẩn bị rời khỏi công ty do chính tay ông ta gây dựng ra.
Nhưng vừa đi tới cửa văn phòng, Trần Thanh Xuyên đã gõ bàn, thu hút sự chú ý của ông ta.
"Kể từ hôm nay, ông sẽ là phó chủ tịch đầu tiên của công ty, chiếm ba mươi phần trăm cổ phần."
Sau khi nghe thấy câu nói của Trần Thanh Xuyên, Wood liền ngẩn người.

"Nhưng chủ tịch Trần à, tôi đã lấy hai trăm triệu rồi, bây giờ cậu lại cho tôi thêm ba mươi phần trăm cổ phần...!là có ý gì?"
Theo Wood thấy, chẳng lẽ Trần Thanh Xuyên chê hai trăm triệu là quá nhiều, nên muốn ông ta bỏ ra một khoản tiền lớn để mua lại ba mươi phần trăm đấy chứ?
Nhưng Trần Thanh Xuyên đã nhanh chóng nói cho ông ta biết: "Ông không cần phải bỏ tiền ra mua, cứ coi như đây là sự khẳng định cho công việc của ông."
"Lúc nãy tôi đã xem qua báo cáo tài chính của công ty và kế hoạch tương lai do chính ông lập ra.

Ông rất có năng lực quản lý, cũng như tầm nhìn thị trường rất chuẩn xác, xác định vị trí của công ty rất chính xác, nên tôi tin rằng ông sẽ nhanh chóng giúp tôi kiếm lại chút tiền này."
Trần Thanh Xuyên không phải khen ngợi, mà là nói thật, thậm chí trước khi đưa ra quyết định này anh còn nghĩ, nếu Wood cầm hai trăm triệu này thì hoàn toàn có thể gây dựng lại sự nghiệp, đến lúc đó ông ta sẽ dẫn dắt công ty mới trở thành đối thủ mạnh của công ty này.

Nếu đã như thế, tại sao Trần Thanh Xuyên không bỏ ra chút tiền giữ ông ta lại, để ông ta tiếp tục dốc sức cho mình, như vậy anh có thể bỏ mặc công ty này, còn Wood thì ra sức tạo ra lợi ích để công ty phát triển, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao?
Theo lời của ông cụ…
Khi cháu có thể sai khiến đối phương như một con lừa thì đừng bao giờ ép đối phương trở thành đối thủ.
Rất rõ ràng Trần Thanh Xuyên đã quán triệt rất tốt điều này, anh ràng buộc Wood ở lại đây để dốc sức cho anh một cách chuẩn xác, mà sợi dây ràng buộc Wood chính là ba mươi phần trăm cổ phần.
Lúc này, Wood chỉ đứng lặng lẽ ở cửa văn phòng, không thể diễn tả tâm trạng ở trong lòng.

Ông ta hơi tức giận khi bị Trần Thanh Xuyên mua lại công ty, nhưng dù gì đối phương cũng trả thêm hai nghìn vạn so với mức giá, nên ông ta không thể nói gì được.

Chuyện này cũng không hẳn là bắt nạt người khác, nhưng trong lòng ông ta cũng hơi khó chịu.
Nhưng bây giờ Trần Thanh Xuyên lại cho ông ta điều kiện đãi ngộ như vậy để giữ ông ta lại, còn khen ông ta thật sự có năng lực, khiến nỗi khó chịu trong lòng ông ta nhất thời tan thành mây khói, thậm chí còn hơi cảm kích.
Ông ta đã lấy được tiền, còn được người ta tặng miễn phí ba mươi phần trăm cổ phần, cho ông ta làm phó chủ tịch đầu tiên.

Nói trắng ra là ông ta chỉ đổi tên, chứ quyền lợi lúc trước vẫn còn ở đó.

Phần thưởng này chính là sự thừa nhận năng lực của ông ta, khiến tâm trạng ông ta càng mãnh liệt hơn.
"Chủ tịch Trần, tôi..."
Wood định nói gì đó, nhưng vẫn không thể thốt ra khỏi miệng, có những lời nếu đàn ông nói ra sẽ hơi lập dị, nên ông ta cảm thấy sau này dùng hành động thực tế sẽ tốt hơn, ông ta sẽ thật lòng giúp đỡ Trần Thanh Xuyên quản lý thật tốt công ty này.
Trần Thanh Xuyên biết Wood đang nghĩ gì, nên xua tay, tỏ ý ông ta không cần phải nói gì nữa.
Wood trịnh trọng gật đầu, không nói nhiều về vấn đề này nữa, mà chỉ cần làm hết chức trách phó chủ tịch đầu tiên của mình.
"Chủ tịch Trần, cậu đợi một lát, tôi sẽ mở cuộc họp lãnh đạo cấp cao trong công ty ngay, để tuyên bố thân phận của cậu."
"Về thân phận chủ tịch chi nhánh tập đoàn Đại Minh của tôi thì ông đừng nói gì cả."
Wood gật đầu đáp lại, rồi đi ra ngoài thông báo cho mọi người.

Lúc này, Trần Thanh Xuyên đang ngồi trong văn phòng, cầm tài liệu của Trịnh Lỵ Lỵ lên đọc.
Theo như anh đã tìm hiểu lúc trước, mặc dù tính khí của cô hot girl này rất kiêu ngạo, nhưng năng lực bán hàng thật sự rất giỏi.
Dựa vào điều này, Trần Thanh Xuyên mới thu mua công ty này, đồng thời cũng thu cô ta vào dưới trướng.
Hot girl livestream bán hàng là nghề mới nổi, tương lai sẽ có nhiều sự phát triển và biến hóa, nên Trần Thanh Xuyên phải cho tập đoàn Đại Minh nhúng tay vào, để lên kế hoạch bố trí từ trước.

Tất nhiên, anh cũng muốn cho Trịnh Lỵ Lỵ thấy...
Sau khi nhìn thấy người tới từ công ty nhỏ rách nát như mình lại trở thành ông chủ mới ngồi trước mặt cô ta, liệu cô ta sẽ có biểu hiện gì?
...
Trong phòng trang điểm, Trịnh Lỵ Lỵ cất điện thoại, đứng dậy vươn vai.
Đúng lúc này, trợ lý của cô ta đi tới, thông báo với cô ta rằng công ty sắp mở cuộc họp.
"Công ty mở cuộc họp ư? Cuộc họp gì? Tôi sắp livestream rồi, công ty còn mở cuộc họp làm gì?"
"Tôi nghe nói là...!đổi ông chủ mới."
"Cái gì cơ?!"
Trịnh Lỵ Lỵ ngẩn người, chuyện này là sao, tại sao lại đổi ông chủ mới, lúc trước cô ta chẳng hề nghe thấy tin tức gì?
"Đi thôi, chúng ta hãy đi xem thử, rốt cuộc ông chủ mới này là ai?".


Bình luận

Truyện đang đọc