RỂ HỔ HÀO MÔN


Đối với sự phản bội của Tôn Lộ, Hàn Thiếu Thái vô cùng tức giận, có thể nói là máu dồn lên não.

Nếu đổi lại là chuyện khác, e là dưới cơn thịnh nộ anh ta cũng vẫn sẽ đi tìm anh trai và chị dâu thương lượng, để bọn họ đưa ra lời khuyên tốt nhất cho mình, dẫu sao thì người ta cũng ưu tú hơn anh ta nhiều, cũng có đầu óc hơn anh ta, sẽ xử lý tốt mọi chuyện.

Nhưng chuyện hôm nay anh ta không thương lượng, anh ta cũng không có cách nào để thương lượng cả, thậm chí anh ta còn không có cách để nói ra chuyện này.

Anh ta phải nói như thế nào, chẳng lẽ nói trắng ra là Tôn Lộ cắm sừng anh ta, sừng dài đến nôi khiến anh ta rối tung rối mù, trái tim tan nát?
Không thể nào, chuyện mất mặt như vậy anh ta tuyệt đối không thể nói ra, cho nên anh ta chọn cách tự mình hành động.

Ngay trưa ngày hôm đó, anh ta lập tức gọi điện cho thư ký anh trai.

Chức vụ của anh ta tuy không quá cao, nhưng chức vụ của anh trai anh ta thì lại cao, huống hồ trước giờ anh ta vẫn luôn là người truyền lại lời nói của anh trai, thư ký cũng đã quen rồi.

“Điều tra chi nhánh của Trần Thanh Xuyên trong tập đoàn Đại Minh, ném cái xiềng xích cổ bọn họ lại, để anh ta nếm thử cảm giác đầu đau như búa bổ!”
Bắt chước giọng điệu ra lệnh bình thường của anh trai, Hàn Thiếu Thái kêu thư ký anh trai đi xử lý Trần Thanh Xuyên và tập đoàn Đại Minh.

Thư ký biết Hàn Thiếu Thái là người đi truyền lại lời, hơn nữa khoảng thời gian trước đúng là “ông chủ” đã kêu anh ta điều tra về tập đoàn Đại Minh, cho nên thư ký cũng không nghi ngờ gì, trực tiếp làm theo những gì Hàn Thiếu Thái phân phó mà không biết là Hàn Thiếu Thái chỉ truyền thành chỉ giả.

Mà giờ này khắc này, Hàn Thiếu Thái truyền thánh chỉ giả xong vẫn chưa hết giận, anh ta cảm thấy phải khiến Trần Thanh Xuyên xui rủi từ trong ra ngoài mới được.


Vì vậy, anh ta đã đặt vé máy bay, bay đến thành phố nơi Tôn Lộ đang ở ngay trong đêm.

Có điều, anh ta tới đó không phải để tìm Tôn Lộ, mà là tìm Tô Tuyết, cháu gái ruột của anh ta.

Mà lúc này, Tô Tuyết đang nằm trên giường với Trần Thanh Xuyên, để nói về chuyện Tôn Lộ đã đến.

Đối với việc Tôn Lộ đến, Tô Tuyết vẫn rất hoan nghênh, ít ra thì hoan nghênh hơn sự xuất hiện của Hàn Sương rất nhiều, ấn tượng của cô với Tôn Lộ cũng không tồi.

Cho nên, với thái độ hiện tại của cô cũng đủ để rõ ràng, nếu có cơ hội thích hợp, cô sẽ không ngại cùng Tôn Lộ quay về nhà họ Hàn.

Rất rõ ràng, Tô Tuyết đã chịu mở lòng, đây là một dấu hiệu tốt, bất kể là cuối cùng cô có chịu trở về nhà họ Hàn hay không, thì ít nhất hiện giờ cô cũng đã thừa nhận bố mẹ ruột của mình là ở nhà họ Hàn, đây là một tiến bộ rất lớn, cũng là một khởi đầu tốt đẹp.

Với khởi đầu này, sau này Tô Tuyết sẽ từ từ thân thiết với người nhà họ Hàn, điều này cũng sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho tương lai của cô.

Nói chuyện phiếm vài câu xong, Trần Thanh Xuyên ôm Tô Tuyết, rồi sau đó hai người dần dần chìm vào giấc mộng đẹp…
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Tô Tuyết rời khỏi nhà, cô lái xe chạy tới văn hóa Đông Tinh.

Cô là người giúp việc không sai, nhưng giờ đang là ban ngày, cô cũng cần phải đến Văn hóa Đông Tinh làm việc, dẫu sao thì cô cũng không thể bỏ bê công ty không quản lý.

Chỉ có điều, Tô Tuyết vừa mới đi tới trước cửa công ty, còn chưa kịp vào đã có người tiến tới cản Tô Tuyết lại.


Đương nhiên, người chặn cô lại không phải nhân viên an ninh, mà là một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, nhìn qua chắc khoảng ba mươi tuổi.

“Sao vậy, tôi có quen anh sao? Hay là anh cản tôi lại có chuyện gì?”
Tô Tuyết mở miệng dò hỏi, và đổi lại là câu trả lời của đối phương: “Tôi tên Hàn Thiếu Thái, là chồng Tôn Lộ, cũng là chú út của cháu, chú út ruột.


Tô Tuyết ngây ngẩn cả người, không ngờ rằng chú út của mình lại đích thân tìm tới tận cửa thế này.

Mặc dù rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của Hàn Thiếu Thái, nhưng Tô Tuyết vẫn mời anh ta vào trong công ty.

Sau khi cả hai đi vào văn phòng, Tô Tuyết chuẩn bị rót trà cho Hàn Thiếu Thái, nhưng lại bị Hàn Thiếu Thái từ chối.

“Hôm nay chú tới đây không phải để uống trà với cháu, cũng không phải để khuyên cháu quay về nhà họ Hàn, mà là tới để nói một vấn đề khác.


Nghe đến đây Tô Tuyết lại càng kinh ngạc hơn, Hàn Thiếu Thái muốn nói chuyện khác với cô, nói chuyện gì?
Hàn Thiếu Thái cũng không hề giấu giếm, đề cập thẳng vào ý đồ đến đây hôm nay của mình, nói chuyện chính.

“Chắc cháu cũng biết Tôn Lộ, cũng chính là thím út của cháu.



Đương nhiên là Tô Tuyết đã gặp qua, hơn nữa còn có ấn tượng không tồi về Tôn Lộ, chủ yếu cô ấy còn khen Trần Thanh Xuyên, cho rằng Trần Thanh Xuyên không tồi.

Nhưng cái cô không hiểu chính là, tự dưng Hàn Thiếu Thái đề cập tới Tôn Lộ làm gì, không phải nên nói chuyện khuyên cô quay về nhà họ Hàn sao?
Ngay thời điểm cô đang tò mò, Hàn Thiếu Thái lấy hai bức ảnh ra, vỗ vào mặt bàn trước mặt Tô Tuyết.

“Cháu tự nhìn đi, hai bức ảnh này được chụp cách nhau chưa đến một giờ đồng hồ.


Tô Tuyết cầm bức ảnh lên xem, rất nhanh sau đó, cô đã phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu, trong hai bức ảnh này, quần áo của Tôn Lộ không giống nhau.

Mà trong vòng chưa đầy một giờ, địa điểm vẫn là ở chỗ Trần Thanh Xuyên, nhưng quần áo lại thay đổi…
Tô Tuyết cũng đã đoán được đại khái Hàn Thiếu Thái đang ám chỉ cái gì, sự thật cũng đã chứng minh suy đoán của cô không hề sai.

Ngay sau đó, Hàn Thiếu Thái nhìn Tô Tuyết nói: “Thời gian chưa đến một giờ, Tôn Lộ lại thay quần áo khác ở chỗ Trần Thanh Xuyên, thậm chí đến cả chiếc tất trên đùi cũng không thấy đâu nữa, cháu có thể đưa ra cho chú một lời giải thích hợp lý không, rằng hai người bọn họ đã làm gì bên trong?”
Tô Tuyết nhíu mày, ấn tượng đầu tiên của cô chính là Trần Thanh Xuyên và Tôn Lộ đã xảy ra cái loại quan hệ riêng tư không thể cho ai biết, lại liên tưởng đến việc Tôn Lộ khích lệ Trần Thanh Xuyên như vậy, cô cảm thấy chuyện này là cực kỳ có khả năng.

Nhưng một khắc sau, Tô Tuyết đã khôi phục lại sự tỉnh táo, bởi vì cô lựa chọn tin tưởng Trần Thanh Xuyên.

Trước đây cô đã từng nghi ngờ Trần Thanh Xuyên rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều chứng minh cô trách lầm Trần Thanh Xuyên, mà nghĩ lại, cô hiểu rất rõ về Trần Thanh Xuyên, nếu Trần Thanh Xuyên thật sự có chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ không giấu diếm hay lừa gạt cô, mà sẽ thẳng thắn công khai ngoài ánh sáng.

Nếu thật sự có quan hệ gì với Tôn Lộ, chắc chắn Trần Thanh Xuyên cũng sẽ không giấu giếm, với tính cách của Trần Thanh Xuyên, thì anh sẽ nói hết với cô mới đúng, về phần nói xong câu chuyện sẽ kết thúc thế nào thì đó chính là chuyện của Trần Thanh Xuyên, cô không rõ ràng lắm.

Nhưng có một điều cô có thể xác định chắc chắn, đó là tối hôm qua Trần Thanh Xuyên rất khỏe…

Điều này cũng có thể chứng minh dưới một góc độ khác, là giữa Trần Thanh Xuyên và Tôn Lộ không hề xảy ra bất cứ mối quan hệ ngoài luồng nào.

Mà nếu đã như vậy, sao cô có thể đi tin những lời Hàn Thiếu Thái nói?
Cho nên sau đó Tô Tuyết đã nhìn Hàn Thiếu Thái nói: “Cháu cảm thấy là có hiểu lầm gì đó ở đây…”
Nhưng Tô Tuyết còn chưa kịp nói hết câu, Hàn Thiếu Thái đã tức muốn hộc máu, quát: “Hiểu lầm cái rắm, chẳng có hiểu lầm quái gì ở đây cả, Tôn Lộ xinh đẹp như vậy, sao Trần Thanh Xuyên có thể không có suy nghĩ ngoài luồng với cô ấy chứ? Là người đàn ông bình thường chắc chắn sẽ có ý với cô ấy!”
“Hơn nữa nếu là hiểu lầm, vậy cháu thử giải thích đi, tại sao Tôn Lộ lại thay toàn bộ quần áo, tại sao lại phải cởi tất chân ra, tại sao!”
Về vấn đề này, Tô Tuyết thật sự cũng không biết giải thích thế nào, nhưng lý trí nói với cô, cô tin tưởng Trần Thanh Xuyên là đúng chứ không sai.

Mà lúc này, Trần Thanh Xuyên cũng không nhàn rỗi, chuyện công ty khiến anh phải cau mày.

Bởi vì bộ phận liên quan tới tìm anh, nói muốn kiểm tra về các vấn đề thuế vụ công ty.

Vấn đề về thuế muốn tra cứ việc tra, Trần Thanh Xuyên vô cùng yên tâm, về mặt kinh doanh, anh luôn tuân thủ pháp luật, nên chưa từng nộp thiếu một xu tiền thuế nào, nhưng vấn đề mấu chốt không nằm ở chuyện này, mà là rốt cuộc ai đã thọc con dao nhỏ sau lưng anh.

Loại chuyện như kiểu kiểm tra đối chiếu thuế này có phần như kiểu dân không cử quan không truy xét, nhất định là có người thọc dao nhỏ sau lưng anh.

Hơn nữa người thọc dao sau lưng anh còn rất có quyền thế, nếu không sẽ là cục thuế thành phố tới chứ không phải đội cục thuế tỉnh.

Ngồi ở trong văn phòng, Trần Thanh Xuyên cau mày suy nghĩ về chuyện này, rốt cuộc thì người thọc dao sau lưng anh là ai?
Lúc đang bận nghĩ ngợi thì Ngô Thiến Thiến gõ cửa phòng.

Giây tiếp theo, Ngô Thiến Thiến nói với anh: “Chủ tịch Trần, cô Tôn Lộ tới, cô ấy muốn gặp trực tiếp anh…”.


Bình luận

Truyện đang đọc