RỂ HỔ HÀO MÔN


Lý Đại Vĩ rất ngạc nhiên, tại sao lại nói không khởi tố là không khởi tố nữa chứ?
Hơn nữa chuyện quan trọng nhất chính là nếu như không khởi tố thì… cũng được, nhưng còn cái chức vụ lãnh đạo của anh ta thì sao?
Khi Lý Đại Vĩ hỏi về việc này, đối phương cười nhạo một tiếng…
“Cho anh cái chày gỗ mà anh tưởng là vàng à, sắp xếp cho anh vị trí lãnh đạo ư, sắp xếp để làm gì? Anh ở Văn hóa Đông Tinh lâu như vậy mà vào lúc quan trọng lại chỉ vì một chút lợi ích mà phản bội công ty, chúng tôi sắp xếp anh ở đây để trong lúc mấu chốt anh cũng đâm cho một dao à?”
“Được rồi, đừng có ngốc nữa, anh cũng đã lớn như vậy rồi, sau này làm việc gì cũng phải động não đi, vậy thôi, sau này đừng liên lạc với tôi nữa.”
Sau khi bị cười nhạo một trận, cuộc gọi kết thúc, Lý Đại Vĩ cầm điện thoại ngơ ngác đứng im tại chỗ, trong lòng tức giận khó nói lên lời.
Má nó, cái đám khốn khiếp kia ức hiếp người quá đáng, khi cần dùng đến thì má hướng ra trước, không cần nữa thì mông hướng ra trước, đấy không phải là cách giết lừa sao? Cực kỳ khó chịu, cực kỳ tức giận, Lý Đại Vĩ quyết định trả thù đài truyền hình.
Dù sao thì bây giờ chương trình đó cũng rất phổ biến, có thể thu được chút ít, anh ta có thể quay đầu van nài Tô Tuyết, nói hai ba câu tốt đẹp thì có khi đến lúc đó anh ta cũng có phần.

Đồng thời anh ta cũng có thể lợi dụng chương trình này để tấn công đài truyền hình, trả thù cho mình!
“Dám chọc vào Lý Đại Vĩ tôi đây, e rằng các người không biết tôi giỏi thế nào đâu!”
Trong lòng vừa có kế hoạch, Lý Đại Vĩ ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến phòng làm việc của Tô Tuyết.

Sau khi đến phòng làm việc, Tô Tuyết đang cúi đầu làm việc còn Trần Thanh Xuyên thì ở bên cạnh nghiên cứu kế hoạch kỳ tiếp theo.
“Trần Thanh Xuyên, anh ra ngoài một lúc đi, tôi có chuyện muốn nói với tổng giám đốc Tô!”
Vừa bước vào cửa, Lý Đại Vĩ đã bảo Trần Thanh Xuyên ra ngoài.
Anh ta coi đây là chuyện rất bình thường, bản thân mình cũng là phó tổng giám đốc, phó tổng giám đốc muốn nói chuyện với tổng giám đốc thì một tên vô dụng có tư cách gì mà ngồi cạnh nghe chứ.
Nhưng ngay lập tức Tô Tuyết liền nói với Lý Đại Vĩ: “Có chuyện gì thì cứ nói đi, không muốn nói thì ra ngoài.”
Lời đó khá bất lịch sự, không hề nể mặt Lý Đại Vĩ chút nào, khiến cho Lý Đại Vĩ rất tức giận.
Nhưng có tức giận cũng chẳng thể trút ra được, anh ta chỉ có thể mỉm cười để biểu đạt thành ý của mình.
“Đoạn thời gian này tôi cảm thấy mắt nhìn của mình đúng là không tốt lắm, cũng không quyết đoán, vậy mà tổng giám đốc Tô vẫn kiên trì với hạng mục đó, tương lai rất có triển vọng nha, không hổ là một người phụ nữ mạnh mẽ ưu tú, tôi rất ngưỡng mộ cô.”
“Cho nên tôi quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ tự điều hành hạng mục này, phát triển nó thật tốt, làm cho tổng giám đốc Tô và cả công ty cùng một phần cố gắng của tôi càng phát triển hơn nữa!”
Lời Lý Đại Vĩ nói truyền đến tai, Tô Tuyết không nhịn được nở nụ cười mỉa mai.
“Lý Đại Vĩ, anh vẫn chưa từ bỏ sao?”
“Lúc Trần Thanh Xuyên muốn làm chương trình này thì anh làm đủ chuyện để ngăn cản, bây giờ thấy người ta nổi rồi thì anh không nói hai lời đã muốn hưởng, thể diện của anh cũng hơi bị xấu xí đấy?”
“Hơn nữa, anh tưởng tôi không biết anh định làm gì à, chuyện lúc trước bị khởi tố cũng là do anh cung cấp chứng cứ cho đài truyền hình đúng không? Bây giờ thấy không khởi tố được thì anh lại tìm đến cửa muốn hưởng công lao của người ta, anh thấy vậy là được à?”

“Lý Đại Vĩ, tôi chưa từng thấy ai mặt dày như anh đâu đấy!”
Bị Tô Tuyết trách mắng một trận, từ cổ đến mặt Lý Đại Vĩ đỏ bừng.
Đỏ mặt là vì hoảng sợ, cổ đỏ vì xấu hổ, anh ta đường đường là phó tổng giám đốc mà lại bị quở trách như thế, không phải là rất mất mặt à?
Nhưng sau đó anh ta phát hiện rằng không chỉ mất mặt mà còn mất lòng nữa.
Trần Thanh Xuyên khoanh chân ngồi trên sô pha, vừa đọc hồ sơ vừa nói với Tô Tuyết: “Công ty không cần một bầy ngựa có hại như vậy.”
Trần Thanh Xuyên vừa dứt lời thì Lý Đại Vĩ đã mở to mắt trợn trừng: “Anh nói ai là bầy ngựa có hại hả, anh nói rõ cho tôi! Tôi đã chăm chỉ làm việc trong công ty bao nhiêu năm rồi, công lao nào không lớn hơn anh hả, cái tên bất tài mà cũng dám nói người ta là bầy ngựa hại, anh…”
Đang nói nửa chừng thì Tô Tuyết cắt ngang lời Lý Đại Vĩ định nói: “Nói thật, anh ở công ty lâu như vậy, tính tất cả công lao cũng không bằng một lần công lớn của Trần Thanh Xuyên, anh kiếm lời cho công ty tám ngàn vạn à? Đâu có, ngược lại mấy năm qua anh dùng các thủ đoạn ăn cắp của công ty không ít tiền, tôi cũng không thèm tính toán với anh.”
“Thế nhưng lần này anh lại còn ăn trong bát nhìn trong nồi, cấu kết với bên đài truyền hình để đối phó với người của mình, Lý Đại Vĩ, anh khiến tôi thất vọng quá đấy!”
Nói xong, Tô Tuyết liền lấy điện thoại gọi thông báo cho bộ phận tài chính: “Thanh toán cổ phần công ty cho Lý Đại Vĩ, để cho anh ta ngay lập tức biến khỏi công ty!”
Lý Đại Vĩ ngây ngẩn cả người, anh ta không ngờ rằng Tô Tuyết lại hành động dứt khoát như vậy.
Vốn dĩ anh ta còn định dùng thái độ tốt để lấy chút cổ tức của công ty, ai ngờ không được xu nào, ngay cả chức vụ trong công ty anh ta cũng không giữ được!
Nhìn dáng vẻ dứt khoát của Tô Tuyết, lại nhìn Trần Thanh Xuyên bày ra vẻ mặt vô cảm, sự tức giận trong lòng Lý Đại Vĩ bùng nổ.

“Muốn đuổi tôi ra khỏi công ty ư? Tôi nói cho cô biết, cô cứ nằm mơ đi!”
“Tôi sở hữu cổ phần của công ty, tôi phải bán thì cô mới mua được, tôi không muốn bán thì cô còn lâu mới có cơ hội!”
“Lại còn muốn cứ thế mà đuổi tôi đi ư, Tô Tuyết ơi Tô Tuyết, ban ngày cô nằm mơ cái gì thế, còn lâu nhé!”
Dù sao cũng đã trở mặt rồi, tất nhiên Lý Đại Vĩ cũng không thèm khách sáo với Tô Tuyết nữa.
Nhưng lần này Tô Tuyết còn chưa kịp trả lời thì Trần Thanh Xuyên đã lên tiếng trả lời trước.
"Cô ấy thật sự không muốn mua cổ phần của anh, chẳng qua là vì nể tình anh đã hợp tác với cô ấy nhiều năm như vậy, nên mới cho anh cơ hội bán cổ phần.

Nếu anh không muốn thì quên đi, chỉ cần anh không hối hận là được.

"
Lý Đại Vĩ rất tức giận, mua cổ phần của anh ta là nể tình anh ta ư? Còn bảo anh ta không hối hận nữa chứ?
Nòng súng chuyển hướng, Lý Đại Vĩ trực tiếp mắng Trần Khánh Xuyên: "Mày là cái thá gì hả, trước mặt tao mày còn không có cái tư cách lên tiếng đâu, ngậm chặt mồm lại cho tao, cái thằng ăn hại vô dụng!”
Lúc này Lý Đại Vĩ có một loại khí thế như vô địch thiên hạ, chẳng muốn quan tâm đến ai.
Tất nhiên, tất cả những điều đó cũng chỉ là do anh ta tự tưởng tượng ra thôi.


Anh ta thấy mình rất mạnh mẽ, nhưng trong mắt Trần Thanh Xuyên, anh ta chẳng khác gì một đám ruồi nhặng.
Nhìn thấy con ruồi này vo ve và tìm cái chết, vậy thì anh có lý do gì mà không giúp nó toại nguyện chứ.
Vì vậy ngay sau đó anh đã gọi điện thoại cho cấp dưới là nhân viên của mình.
"Gửi hết tất cả những việc tốt mà anh ta đã làm cho cảnh sát, nhớ là mang theo báo cáo tài chính để hình phạt của anh ta được cân nhắc chính xác hơn đấy!"
Phí tiêu đề cho chương trình là hàng chục triệu, mà băng chính cũng đã bị đánh cắp, gần như ảnh hưởng đến một doanh nghiệp hàng chục triệu.

Còn ăn cắp rất nhiều tài liệu mật để đưa cho bên đài truyền hình làm chứng cứ, đấy cũng phạm tội thương mại làm rò rỉ thông tin mật của công ty.

Tất nhiên là cũng bao gồm cả những năm Lý Đại Vĩ tham ô trong công ty, nhưng Tô Tuyết chỉ giữ bằng chứng mà không truy vấn chuyện đó.
Bây giờ đương nhiên là Trần Thanh Xuyên sẽ không tha thứ cho anh ta.
"Giao hết tất cả mọi chuyện anh đã làm mấy năm nay cho cảnh sát, vậy cũng đủ để tên phản bội như anh phải ngồi tù hai đến ba năm rồi."
"Hai ba năm tù cũng không lâu lắm đâu, nhưng anh cứ yên tâm, tôi sẽ tìm kế toán chuyên nghiệp nhất và dùng một tháng để quét sạch tất cả cổ phần của anh, từ nay về sau anh chẳng còn tí liên quan nào đến Văn hóa Đông Tinh nữa!"
"Lúc nãy anh không bán à? Vậy thì tôi chỉ có thể chúc mừng anh thôi, hiện tại một xu anh cũng không có!".


Bình luận

Truyện đang đọc