RỂ HỔ HÀO MÔN


Tất nhiên là ly hôn thật rồi, chuyện này thì sao mà làm giả được chứ, nhưng Tô Tuyết không thể ngờ rằng cả chuyện này mà Mạc Tiểu Vũ cũng biết.
Chắc chắn là do Trần Thanh Xuyên nói, nhưng tại sao Trần Thanh Xuyên lại nói cho Mạc Tiểu Vũ chứ?
Lẽ nào là Trần Thanh Xuyên muốn tỏ ra rằng mình đã ly hôn rồi, muốn theo đuổi Mặc Tiểu Vũ sao?
Nghĩ vậy khiến cho trong lòng Tô Tuyết cảm thấy buồn bực một cách khó hiểu, mặc dù đã ly hôn nhưng cô vẫn không muốn thấy Trần Thanh Xuyên ở bên những người phụ nữ khác, suy nghĩ đó rất ích kỷ, ngay cả chính cô cũng ghét suy nghĩ như vậy, là nghĩ theo bản năng.
Che giấu cảm xúc của mình, Tô Tuyết gật gật đầu, ý rằng cô đã ly hôn rồi.
Sau đó Mạc Tiểu Vũ nói: “Tôi không biết lý do tại sao hai người lại ly hôn, nhưng tôi biết chắc chắn là do cô, bởi vì Trần Thanh Xuyên là một người đàn ông vô cùng xuất sắc, mặc dù tôi không thích anh ấy, nhưng tôi cũng mơ ước được cưới anh ấy.”
“Cho nên tôi muốn nói cho cô biết, nếu như cô đã chắc chắn sẽ buông tay rồi thì tôi sẽ đi bắt đây, cô cũng đừng trách tôi.”
Bây giờ các cô gái trẻ cũng thẳng thắn như vậy sao? Nói thẳng khiến Tô Tuyết hơi không phản ứng kịp.
Điều quan trọng là lời Mạc Tiểu Vũ nói quá sắc bén.

Thẳng vào trong lòng cô, khiến cho cô không còn tâm trí để quan tâm đến vấn đề này nữa.
Cũng may sau đó Trần Thanh Xuyên bước vào, đương nhiên là cô cũng không phải trả lời nữa.
Tối hôm đó ba người trò chuyện với nhau, cùng dùng bữa rất vui vẻ.


Trong lúc đó cũng bàn bạc về những chuyện tiếp theo, thế nhưng cũng chỉ toàn là chuyện nhỏ, dù sao cũng đã từng bùng nổ rồi, nên giờ chỉ cần không phạm thêm sai lầm nào là ổn rồi.
Sau khi ăn tối xong, Mạc Tiểu Vũ phải quay về, cô ta còn phải tập hát và chuẩn bị cho những màn đấu tiếp theo nữa.
Sau đó trong xe chỉ còn lại hai người là Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết.
“Bữa ăn tối nay, hình như cô có tâm sự, chuyện gì đã khiến cô buồn đến thế?”
Tô Tuyết đang ngồi ở ghế phụ lái, nghe thấy Trần Thanh Xuyên hỏi, trong lòng không hiểu sao lại thấy hơi xúc động.
Tối nay cô che giấu rất tốt, tỏ ra rất vui vẻ và nhiệt tình, lẽ ra không thể nào là một người có tâm sự mới đúng, nhưng Trần Thanh Xuyên vẫn nhận ra được, tại sao chứ, bởi vì ba năm sớm chiều cùng nhau đã khiến cho Trần Thanh Xuyên hiểu rõ con người cô từ xương tuỷ sao?
Cả tối đều bị vấn đề tình cảm làm khó chịu, bây giờ lại dính đến chuyện này, Tô Tuyết có chút không kìm được lòng.
Một lát sau cô liền nói: “Trần Thanh Xuyên, anh đã từng yêu tôi chưa?”
Đây là câu hỏi mà cô chôn thật sâu trong lòng, cô không dám đối mặt với nó, thậm chí còn không dám nghĩ đến.
Thế nhưng tối hôm nay dưới sự áp lực cảm xúc, cuối cùng cô cũng không kìm được nữa mà nói ra.
Lời vừa nói ra, Tô Tuyết đã cảm thấy rất hối hận, điều đó khiến cô đỏ mặt, thật là xấu hổ.
Hơn nữa chuyện quan trọng nhất chính là lỡ như đáp án của Trần Thanh Xuyên không phải là đáp án mà cô muốn thì sao, cô nên xử lý như thế nào đây?
Lúc đang hối hận, câu trả lời của Trần Thanh Xuyên đã có…
“Câu hỏi đó, cô cảm thấy giờ còn có ích gì sao?”
Tô Tuyết sững sờ, nhưng lập tức trên khuôn mặt lại nở nụ cười: “Có vẻ như là vô dụng.”
Đúng là vô dụng thôi, nếu như Trần Thanh Xuyên nói chưa từng yêu cô thì trên mặt sẽ không tỏ vẻ như vậy, còn nếu Trần Thanh Xuyên nói đã từng yêu thì cô phải làm sao bây giờ, tái hôn chắc? Không tái hôn thì cô còn hỏi gì nhiều, cố ý khoe khoang rằng anh yêu tôi nhưng tôi lại không thích anh à?
Cho nên đó thật sự là một câu hỏi vô ích, không nhất thiết phải trả lời.
Trần Thanh Xuyên lại đưa cô về nhà.
Khi chuẩn bị xuống xe, không hiểu sao váy của Tô Tuyết lại bị mắc ở công tắc điều khiển chỗ ghế ngồi.
“Soạt” một tiếng, Tô Tuyết đã xuống xe, nhưng váy của cô bị xé rách, mắc trong xe.
Tiếp theo, trong nháy mắt Trần Thanh Xuyên đã nhìn thấy đôi tất đen bó sát và cả những quần bên trong của Tô Tuyết.
Tô Tuyết ngơ ngác, sững sờ đứng yên tại chỗ, không biết phải làm thế nào cho đúng.

Mãi đến khi gió đêm thổi qua, khiến cho cô cảm giác cơ thể mát mẻ thì cô mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra với mình.
Ngay lập tức khuôn mặt cô trở nên đỏ hồng, cứ như sắp rỉ máu, hai bàn tay vội vàng che thân dưới.

Cơ thể cô cong lại khiến cho cổ áo rũ xuống, làm cho Trần Thanh Xuyên thấy được phong cảnh lẽ ra không nên thấy…
Đúng lúc này có một chiếc xe chạy từ xa đến, có thể thấy ánh đèn đang di chuyển về phía này.
Thế nên Trần Thanh Xuyên nói: “Lên xe đi, nhanh lên!”
Lúc này Tô Tuyết mới bình tĩnh lại, vội vã đỏ mặt xấu hổ lên xe.
Sau khi lên xe đã tránh được chiếc xe đang chạy kia, nhưng lại không trốn được Trần Thanh Xuyên đang ngồi bên cạnh.
Tô Tuyết thấy Trần Thanh Xuyên nhìn chằm chằm vào phía dưới mình, xấu hổ muốn chết, nói: “Anh đang nhìn cái gì thế!”
Tô Tuyết trách cứ đổi lấy câu trả lời của Trần Thanh Xuyên: “Tôi nhìn váy của cô, tôi nghĩ mặc dù đã rách không thể mặc được nhưng ít nhất vẫn có thể che mà? Tại sao cô lại không che? Tôi cũng nghi ngờ có phải cô cố tình muốn cho tôi xem không.”
Tô Tuyết vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể bóp chết Trần Thanh Xuyên.
Nhưng Trần Thanh Xuyên nói cũng đúng, cô xấu hổ quá nên quên mất chuyện đó, vội vã lấy phần váy bị rách che lên người.
Như vậy cô cũng bớt ngượng ngùng đi một chút.
Trần Thanh Xuyên nghiêng người nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Tô Tuyết, trêu chọc cô nói: “Không thì đêm nay chúng ta cứ ở trong xe một đêm cũng được, tôi thấy bây giờ cô rất xinh đẹp, hơn nữa quần áo trên người cũng rất gợi cảm, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Tất nhiên Tô Tuyết không muốn như vậy, ba năm kết hôn cũng không thể khiến cô mất trinh, cái tai nạn ngoài ý muốn này tất nhiên cũng không thể.
Nhưng quyết định thì dễ mà làm thì lại khó.
Cô muốn xuống xe rồi lên nhà, nhưng cô không thể mặc như này lên nhà được, nếu như bị người nào nhìn thấy thì xấu hổ chết mất.

Còn nếu không lên nhà, cô phải ngồi lại trong xe cảm nhận ánh mắt như lửa của Trần Thanh Xuyên, như thể muốn đốt sạch lớp quần áo mỏng của cô vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại mãi, Trần Thanh Xuyên vẫn còn tâm trạng trêu đùa cô: “Tô Tuyết, hay là đêm nay cô đừng về nhà nữa, để tôi qua đêm với cô được không? Thật ra tôi rất hứng thú với cơ thể của cô, vừa đẹp lại vừa gợi cảm…”
“Đúng rồi, cô đã xem thế giới động vật chưa?”
“Trong thế giới động vật, đặc biệt là sư tử sẽ sẵn sàng đi tiểu trên lãnh thổ của mình để công khai tuyên bố chủ quyền.

Cho nên tôi thấy đàn ông chiếm hữu phụ nữ cũng như vậy, bây giờ tôi muốn công khai tuyên bố chủ quyền, cô làm lãnh thổ có ý kiến gì không?”
Câu nói này truyền đến khiến Tô Tuyết xấu hổ đến nỗi khuôn mặt đỏ hồng, cô cũng không phải kẻ ngốc, sao lại không biết Trần Thanh Xuyên sẽ làm gì được, cho nên cô không phản ứng lại, thậm chí ngay cả nhìn thẳng vào mắt Trần Thanh Xuyên cũng không dám.
Nhưng ngay lúc này, Trần Thanh Xuyên đột nhiên cởi quần áo ra, thậm chí lúc Tô Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì Trần Thanh Xuyên đã cởi xong áo, để lộ ra nửa người trên toàn là cơ bắp.
Không thể không thừa nhận rằng đây chính là sự đầy đặn lấp đầy vẻ đẹp thị giác.
Nhưng điều khiến Tô Tuyết lo lắng bây giờ chính là Trần Thanh Xuyên cởi quần áo, cởi quần áo để làm gì thế?.

Tr.


Bình luận

Truyện đang đọc