RỂ HỔ HÀO MÔN


Sau khi Tô Trường Hà nhìn thấy bộ dạng thê thảm của quý tử, trong lòng vô cùng đau đớn, cơn thịnh nộ dâng lên tới đỉnh điểm.
Nhưng khi Trần Thanh Xuyên xuất hiện trong màn hình, trái tim của Tô Trường Hà đột nhiên đông cứng lại.
Bởi vì ông ta biết rất rõ, cho dù vị thiếu gia nhà họ Trần này làm chuyện phi lý thì ông ta cũng không có tư cách phân rõ phải trái.

Hơn nữa nhìn thấy Trần Thanh Xuyên, ông ta có lẽ cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, dù sao lần trước Trần Thanh Xuyên cũng đã tìm ông ta.
Quả nhiên, Trần Thanh Xuyên nói với Tô Trường Hà: "Tôi đã dặn ông rồi, không được có ý đồ với chương trình kia, ông không nghe theo, ngược lại còn nghĩ cách bẫy người ta.

Tôi muốn biết, đây là chủ ý của con trai ông, hay là chủ ý của Công nghiệp điện ảnh Tô Hà?”
Tô Trường Hà đè nén cơn tức giận, quả nhiên là vì chương trình kia.
Trước đó ông ta đã cảnh báo với Tô Chính Đạo, bảo anh ta đừng có ý đồ với chương trình đó, tại sao tên nhãi ranh này lại không nghe lời chứ?
Nhưng bây giờ không phải lúc để nói những điều này, ông ta nhanh chóng giải thích với Trần Thanh Xuyên: "Đại thiếu gia, chuyện này không liên quan đến Công nghiệp điện ảnh Tô Hà, hoàn toàn là hành vi cá nhân nó, cho nên...!cậu cứ khiển trách, tôi không có ý kiến gì cả."
Khi Tô Trường Hà bày tỏ thái độ, Tô Chính Đạo trợn tròn mắt, đó là bố của anh ta mà, sao có thể nói như vậy?
Nhưng trong lòng Tô Trường Hà lúc này cũng có phiền muộn, Công nghiệp điện ảnh Tô Hà là nền tảng của nhà họ Tô, nếu đắc tội Trần Thanh Xuyên, dưới cơn giận dữ thì Trần Thanh Xuyên có thể dễ dàng chèn ép Công nghiệp điện ảnh Tô Hà đến mức phá sản.


Đến lúc đó, toàn bộ của nhà họ Tô sẽ không còn chỗ đứng.

Vì vậy, giữa việc trừng phạt con trai mình và việc nhà họ Tô bị phá sản, ông ta đã chọn vế trước.

Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là ông ta không cảm thấy đau lòng.
"Đại thiếu gia, chuyện này quả thực là lỗi của Tô Chính Đạo.

Tôi thay mặt nó xin lỗi cậu.

Ngoài ra, chúng tôi sẽ trả lại nguyên xi chương trình cho Văn hóa Đông Tinh, đồng thời sẽ có những đền bù tổn thất tương ứng, hy vọng cậu đại nhân đại lượng bỏ qua cho nó…"
Sự cầu xin hèn mọn của Tô Trường Hà khiến Tô Chính Đạo chợt nhận ra lai lịch của Trần Thanh Xuyên rõ ràng không đơn giản như anh ta nghĩ.
Một ông trùm trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình như Tô Trường Hà, có bao giờ khuất phục ai đâu chứ?
Nhưng hôm nay qua điện thoại, ông ta lại khúm núm với Trần Thanh Xuyên, thái độ này khiến Tô Chính Đạo nhận ra mình đang gặp rắc rối lớn.
Vì vậy, sau khi Tô Trường Hà nói xong, anh ta cũng vội chạy đến cúi đầu khom lưng với Trần Thanh Xuyên và cầu xin: "Anh Trần, tôi sai rồi..."
Hai người lần lượt cầu xin và hứa sẽ đền bù tương xứng, vì vậy Trần Thanh Xuyên đương nhiên sẽ không so đo với họ nữa.
Sau đó, Trần Thanh Xuyên nhìn Tô Tuyết ở bên cạnh: "Còn có yêu cầu gì nữa không?"
Tô Tuyết biết anh đang ám chỉ việc yêu cầu bồi thường, cô lắc đầu: "Không, cứ như vậy đi!"
Đã đền bù xong, lỗi cũng đã nhận, cũng đã trút giận, hiện tại cô thật sự không có ý kiến gì nữa.
Trần Thanh Xuyên gật đầu, sau đó nói với Tô Trường Had qua điện thoại và Tô Chính Đạo ở bên cạnh điện thoại: "Chuyện này kết thúc ở đây, nếu còn dám có ý đồ với chương trình đó, vậy thì tôi rất hoan nghênh, chỉ cần các người có thể chuẩn bị chấp nhận trừng phạt là được."
"Không dám, không dám nữa..."
Trần Thanh Xuyên cùng Tô Tuyết bước ra khỏi phòng.
Nhưng vừa định ra khỏi cửa phòng, hai cảnh sát đi vào, cùng với người phụ nữ đã rời đi trước đó.
Nhìn thấy mặt Tô Chính Đạo bị đập nát vụn, người phụ nữ tức giận rống lên: "Ngay cả cậu chủ Tô mà các người cũng dám đánh, đúng là coi trời bằng vung, cảnh sát, mau bắt bọn họ cho tôi, bắt đi!”
Tiếng quát của người phụ nữ như đang sai khiến thủ hạ của mình, điều này khiến hai cảnh sát rất bất mãn.
Nhưng vì trách nhiệm, bọn họ vẫn đi về phía Trần Thanh Xuyên: "Anh đánh anh ta sao?"
Trần Thanh Xuyên còn chưa kịp nói, Tô Chính Đạo đã vội vàng nói: "Không phải, tôi tự đâm vào tường thôi!"

Cả người phụ nữ và cảnh sát đều sững sờ, đây rõ ràng là vết thương do bị đánh, làm sao có thể do đụng vào tường được.
Nhưng Tô Chính Đạo kiên quyết nói: "Thật sự là tôi vô tình cọ vào tường, các người đừng xen vào việc của người khác.”
Cảnh sát rất buồn bực, bọn họ thực thi pháp luật mà còn bị nói là xen vào việc của người khác.
Được rồi, vì nạn nhân không muốn nói ra sự thật mà cũng không bị ép buộc, nên họ cũng không thể nói gì nhiều.
Viên cảnh sát rời đi, người phụ nữ nhanh chóng đi tới chỗ Tô Chính Đạo: "Cậu chủ Tô, anh không sao chứ, tại sao anh không nói sự thật hả?!"
Tô Chính Đạo tát một cái vào mồm cô ta: "Má mày rảnh lắm hả, ai kêu mày báo cảnh sát, muốn chết đúng không!"
Người phụ nữ vốn tưởng rằng sau khi gọi cảnh sát đến và cứu Tô Chính Đạo thì sẽ có thể lấy lòng anh ta, thế mà cô ta lại bị tát.
Cô ta sững sờ che mặt, không biết tại sao lại bị đánh.
Lúc này Tô Chính Đạo đã tới trước mặt Trần Thanh Xuyên, vui vẻ cười nói: "Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, anh Trần đừng để ý."
Tất nhiên Trần Thanh Xuyên sẽ không bận tâm, cho nên sau đó anh liền đưa Tô Tuyết ra khỏi phòng tổng thống.
"Khi rời khỏi khách sạn nhớ tính tiền, tôi sẽ không bớt cho anh một xu nào đâu.”
"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi..."
Lúc đi thang máy xuống lầu, Tô Tuyết không ngừng nhìn chằm chằm Trần Thanh Xuyên ở bên cạnh.
Cô không ngờ Trần Thanh Xuyên lại có lý lịch vững vàng đến mức ngay cả ông chủ của Công nghiệp điện ảnh Tô Hà cũng phải tỏ thái độ khách sáo như vậy.
Đó là một người cường thế, vậy mà đã bị gia đình họ giày xéo trong ba năm.
Nghĩ lại, Tô Tuyết cảm thấy hơi chua xót cho Trần Thanh Xuyên, nhưng tất nhiên cô càng cảm thấy có áy náy và có lỗi với Trần Thanh Xuyên.
Sau khi đến cửa khách sạn, Trần Thanh Xuyên mở cửa lên xe, Tô Tuyết cũng mở cửa lên xe.
Nhưng vừa ngồi xuống, Trần Thanh Xuyên liền hỏi: "Cô đi theo làm gì?"
Tô Tuyết sững sờ, chuyện gì vậy?

Sau đó Trần Thanh Xuyên nói: "Không đi chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt hàng ngày à, đi theo tôi làm gì? Đi xuống!"
Tô Tuyết theo bản năng bước xuống xe, Trần Thanh Xuyên ngồi trong xe nói với cô: "Đi xe buýt thì có thể tiết kiệm, giới hạn trong hai nhân dân tệ thôi đấy.”
Nói xong, Trần Thanh Xuyên cho tài xế lái xe rời đi.
Nhìn bóng xe dần đi xa, Tô Tuyết tức giận giậm chân, vừa rồi cô cảm thấy có lỗi với Trần Thanh Xuyên, đúng là thừa thãi!
Ngay khi cô đang giậm chân tại chỗ, Tô Chính Đạo đã đi ra khỏi Đại Minh Thánh Thiện.
Nhìn thấy Tô Chính Đạo, Tô Tuyết hơi đề phòng, vì sợ không có Trần Thanh Xuyên bảo vệ, Tô Chính Đào sẽ nhân cơ hội bắt nạt cô.
Nhưng không phải, ngược lại, Tô Chính Đạo giật mình khi nhìn thấy Tô Tuyết, lúc sau anh ta mới yên tâm một chút khi thấy Trần Thanh Xuyên không có ở đó.
"Chào chị dâu tốt, chào chị dâu..."
Cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng, Tô Chính Đạo gật đầu chào, sau đó vội vàng lên xe rời đi.
Vừa rồi anh ta đã nói chuyện điện thoại với ông cụ một lần nữa, hoàn toàn hiểu rõ thân phận của Trần Thanh Xuyên, cho nên anh ta chỉ có thể trốn tránh cậu chủ này thôi.
Sau khi Tô Chính Đạo cũng lên xe rời đi, Tô Tuyết thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhớ lại câu Tô Chính Đạo đã chào cô vừa rồi, cô cảm thấy mình không còn tức giận như vậy nữa.
Cái danh xưng này cũng không tệ….


Bình luận

Truyện đang đọc