RỂ HỔ HÀO MÔN


Bị lão đại ngành lên tiếng răn dạy một trận, Từ Phi hoàn toàn trợn tròn mắt.
Dù có chết anh ta cũng không ngờ tới, vị lão đại bình thường đối xử, quan hệ với anh ta cũng không tồi giờ lại nói ra những lời như vậy.
Mà anh ta cũng không dám cãi lại, chỉ biết mau miệng hỏi dò: “Vậy giờ để tôi đi giúp anh Trần xử lý công chuyện?”
Lão đại hỏi ngược lại anh ta: “Chứ không thì sao, không lẽ để tôi thay cậu đi làm việc?”
Từ Phi nghe vậy thì lập tức hiểu ra, vội vã chạy nhanh ra ngoài, lúc quay lại chỗ làm thì nhanh chóng lục lọi lật tới lật lui đống giấy vụn trong sọt.
Sau khi lấy tất cả các loại văn kiện ra, anh ta bận rộn với các loại công việc khác nhau, tiến hành xử lý nhanh nhất trong thời gian ngắn nhất, thiết lập dự án.
Đối với những việc thế này, bình thường phải mất hai ngày mới làm xong, nhưng hôm nay chỉ tất bật trong nửa giờ anh ta đã xong việc, ngay sau khi nhận được tài liệu, anh ta lại phóng tới văn phòng lão đại.
Chỉ có điều, lúc này Trần Thanh Xuyên đã không còn nữa, chỉ có mình lão đại ngồi trong văn phòng.
Trong khi anh ta còn chưa kịp mở miệng dò hỏi Trần Thanh Xuyên đi đâu, lão đại đã trừng mắt liếc anh ta một cái, nói: “Cậu điên rồi à, sao ai cậu cũng dám động vào vậy?”
Từ Phi ngây ngốc, nghe lão đại nói như thể Trần Thanh Xuyên có bối cảnh rất phi thường, anh ta nói: “Nhưng theo tôi được biết, anh ta chỉ là một chủ quản nhỏ hoặc là phó phòng trong văn hóa Đông Tinh, người trong công ty đều nói anh ta là phế vật, phải chăng còn có bối cảnh nào đó sau lưng ông chủ lớn văn hóa Đông Tinh?”
Trong suy nghĩ của Từ Phi không hướng về Trần Thanh Xuyên, nhưng vị lão đại kia lại là người hiểu rõ tình hình.
“Phế vật? Cậu cũng hay thật đấy, tôi chưa từng gặp qua phế vật nào mà có thể khiến đích thân lão Đỉnh gọi điện thoại kêu tôi chiêu đãi!”
“Hôm nay, sau khi cậu ta bị cậu ngáng chân đã gọi thẳng đến máy lão Đỉnh, nhưng lão Đỉnh vẫn đang tham dự một cuộc họp bên ngoài nên không kịp về, vậy nên ngài ấy đã vội vã gọi điện kêu tôi phải đích thân đi tiếp đãi.


Chưa kể, ngài ấy còn giáo huấn tôi một trận ra trò, vậy mà giờ cậu lại ngồi đây nói với tôi cậu ta là phế vật sao?”
Có thể khiến lão Đỉnh đích thân gọi điện thoại, đến cả lão đại cũng bị mắng, điều này thật sự đã khiến Từ Phi khiếp sợ vô cùng.
Trần Thanh Xuyên lớn mạnh đến mức nào, mới có thể làm được như vậy cơ chứ?
“Được rồi, chuyện này để sau này rồi nói đi, việc quan trọng trước mắt là tôi có hai việc muốn dặn dò cậu.”
“Thứ nhất, cậu nhanh chóng tự mình đưa những văn kiện này qua cho người ta đi, thái độ lời lẽ thế nào chắc tôi cũng không phải nói thêm nữa rồi, trừ phi cậu thật sự thấy làm ở đây đã đủ lâu, muốn bị lão Đỉnh dùng một chân đá phăng đi thì cứ việc thô lỗ; Thứ hai, tôi không quan tâm là kẻ nào sai sử cậu nhằm vào cậu Trần, nhưng tốt hơn hết là cậu nên tránh xa kẻ đó, đây là cậu gọi tôi một tiếng lão đại nên tôi mới cảnh báo cậu trước, có nghe tôi hay không là do cậu, nếu đã không nghe, sau này gặp xui xẻo cũng đừng oán tôi!”
Vừa nói hết lời, lão đại đã tống cổ Từ Phi ra khỏi cửa.
Sau khi rời khỏi đơn vị, Từ Phi lái xe chạy thẳng về phía văn hóa Đông Tinh.
Thời điểm xe chạy trên đường, anh ta cau mày nghĩ trước nghĩ sau vẫn không thể hiểu rõ, rốt cuộc Trần Thanh Xuyên có bối cảnh thế nào, sao đến cả lão Đỉnh cũng phải nhìn sắc mặt anh sống như vậy?
Vấn đề này vẫn chưa có lời giải, mà anh ta cũng không đủ can đảm để đứng trước mặt Trần Thanh Xuyên dò hỏi, hiện tại anh ta chỉ muốn một lòng tới tìm Trần Thanh Xuyên xin lỗi với thái độ tốt đẹp.
Sau khi lái xe vào văn hóa Đông Tinh xong, Từ Phi lấy tập tài liệu ra rồi cầm về phía văn phòng.
Đúng lúc gặp Lý Đại Vĩ từ trong phòng vệ sinh đi tới, nhìn thấy Từ Phi đi ngang qua bên này, anh ta mở miệng: “Uầy, sao anh lại tới đây, tìm tôi có…”
“Cút!”
Từ Phi buông một câu, Lý Đại Vĩ khi ấy đã bị mắng đến ngây ngốc.

Hai người vốn là bạn bè, mới vừa nãy trong điện thoại nói chuyện còn anh em tốt hẹn ngày uống rượu, sao giờ đi tới cửa đã mắng người như thế?
Lý Đại Vĩ không hiểu rõ được tình huống, Từ Phi cũng lười giải thích với anh ta.
Nếu không phải do Lý Đại Vĩ thì anh ta làm gì đến nỗi phải tự mình cầm theo văn kiện chạy tới tận cửa xin lỗi người ta thế này, thậm chí còn suýt chút nữa mất công việc nữa chứ.
Anh em tốt như vậy… Cút mẹ nó đi, còn uống rượu gì chứ, uống nước tiểu luôn cho rồi!
Mắng Lý Đại Vĩ xong, Từ Phi nhấc chân đi thẳng về phía trước hỏi thăm văn phòng của Trần Thanh Xuyên.
Sau khi đi vào văn phòng, trên mặt Từ Phi nở nụ cười tươi rói nịnh nọt, nói: “Anh Trần, thật sự xin lỗi, trước đó là do thái độ tôi không được tốt, cũng tại tôi nhất thời hồ đồ lợi dụng quyền hạn công việc ngang ngược cản trở dự án của ngài, tôi thành khẩn gửi lời xin lỗi tới ngài…”
Thái độ xin lỗi của Từ Phi đã đủ thành khẩn, có điều, thứ Trần Thanh Xuyên để ý không phải cái đó.
Nhận lấy văn kiện, đã được duyệt thành công, đây mới là cái anh để ý.
Vẫy vẫy tay, anh đuổi thẳng cổ Từ Phi đi, không chịu nhiều lời thừa thãi dù chỉ một câu.
Nhưng mặc dù là vậy thì Từ Phi cũng rất vui mừng, bởi vì anh ta biết Trần Thanh Xuyên đang khinh thường không muốn so đo với anh ta, mặc dù tình huống này nhìn ra trông anh ta thật hèn mọn, nhưng chỉ cần không bị nhân vật tầm cỡ như Trần Thanh Xuyên thanh toán, thì hẹn mọn có tính là gì!
“Vậy anh Trần tiếp tục làm việc đi, tôi không quấy rầy nữa, tạm biệt, tạm biệt.”
Sau khi cúi đầu khom lưng rời khỏi văn phòng, Từ Phi mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm, đi ra phía bên ngoài công ty.
Trên đường rời khỏi công ty, anh ta lại gặp lại Lý Đại Vĩ lần nữa, có điều, lần này không phải trùng hợp, mà là Lý Đại Vĩ cố tình chờ anh ta.

“Xin lỗi người anh em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có gì anh cũng phải nói với người anh em này một tiếng chứ, tôi…”
“Cút!”
Lại là câu trả lời vẻn vẹn một chữ ngắn gọn, sau đó Từ Phi lập tức bước đi không ngoảnh lại, chạy thẳng lên xe bỏ chạy lấy người.
Lý Đại Vĩ hoàn toàn ngây ngốc, đây rốt cuộc là cái tình huống quỷ gì vậy, trước đó không phải vẫn còn tốt đẹp lắm sao? Đúng là kỳ quái…
Dự án đã được các bộ phận liên quan lập hồ sơ phê duyệt thành công, khi thông tin này truyền đến tai, Lý Đại Vĩ đã cực kỳ tức giận.
Anh ta cảm thấy Từ Phi quả thực không giống đang diễn trò, rõ ràng trước đó còn nói với anh ta rằng đã bị từ chối, tại sao quay đầu cái đã được kiểm duyệt thành công rồi?
Anh ta gọi điện thoại chất vấn Từ Phi, nhưng lại phát hiện ra số điện thoại của mình đã bị đối phương cho vào danh sách đen.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta cảm thấy chắc chắn Từ Phi đã bị cảnh cáo, có người dựa vào mối quan hệ cảnh cáo Từ Phi.

Mà người này thì, anh ta cảm thấy ngoài Tô Tuyết ra căn bản không còn ai khác nữa.

Trần Thanh Xuyên? Thôi bỏ đi, anh chính là phế vật mà, còn phải dựa vào vợ chống lưng!
Đúng lúc gặp Trần Thanh Xuyên ở hành lang trên công ty, Lý Đại Vĩ lập tức duỗi tay chặn đường anh lại.
“Đồ phế vật nhà anh đừng có đắc ý, dù thành công được duyệt thì cũng có gì ghê gớm đâu, Tô Tuyết không màng lợi ích công ty bất chấp chống lưng bênh vực anh, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không để xảy ra đâu.

Hơn nữa, tốt nhất sắp tới anh biết kiềm chế chút đi, nếu không tôi nhất định sẽ đá phăng anh ra khỏi đây đấy!”

Có thể thấy, Lý Đại Vĩ thật sự nghĩ như vậy, chưa kể, giọng điệu của anh ta nghe vô cùng kiên quyết, cực kỳ chắc chắn.
Trong khi đó, câu trả lời của Trần Thanh Xuyên nghe lại tương đối nhẹ nhàng, mềm mỏng: “Ngốc xít.”
Đến cả nét mặt cũng lười thay đổi, Trần Thanh Xuyên trực tiếp đi vòng qua người Lý Đại Vĩ, tiếp tục đi về phía trước.
Anh còn phải bận lo cho dự án thi lần này, làm gì có hơi đâu mà phản ứng lại với đống phân chó.
Nhưng Lý Đại Vĩ thì thực sự phẫn nộ rồi, thân là phó tổng giám đốc, anh ta cảm thấy bản thân đang bị khiêu khích.
“Tôi là phó tổng giám đốc đấy, anh dám mắng tôi ư?”
“Sợ là anh không biết, có là phó tổng giám đốc cũng sẽ bị đánh đấy.”
Trần Thanh Xuyên không mặn không nhạt nói những lời này, khiến Lý Đại Vĩ giận đến nỗi mặt đỏ bừng.
Quá cuồng vọng, quá kiêu ngạo, còn muốn ra tay đánh anh ta, đúng là coi trời bằng u
“Có Tô Tuyết chống lưng thì ghê gớm lắm sao? Tôi nói cho anh biết, bất kể cô tacó bênh vực anh đến đâu thì anh cũng chỉ là loại phế vật thôi, phế vật bùn nhão không trét nổi lên tường.

Hơn nữa, hôm nay tôi tới để nói lời này, loại dự án vớ vẩn này có tôi ở đây thì anh đừng mong hoàn thành, con mẹ nó, anh cứ nằm mơ đi!”
Đối với lời uy hiếp của Lý Đại Vĩ, Trần Thanh Xuyên khịt mũi coi thường.
Kẻ hèn cũng chỉ có mình Lý Đại Vĩ mà thôi, một người đi tìm kiếm phiền toái như anh ta, thậm chí khiến Trần Thanh Xuyên không có chút mong muốn dạy dỗ anh ta thật tàn nhẫn chút nào, cảm giác đó giống như một thằng nhóc ném một hòn đá ra giữa đường, với vọng tưởng sẽ ngăn cản chiếc ô tô.
Đây đã không ra khỏi phạm trù tìm lỗi, đây là đáng yêu, ngu ngốc một cách đáng yêu….


Bình luận

Truyện đang đọc