RỂ HỔ HÀO MÔN


Trương Tứ Hải không chỉ nói suông mà sau khi tan họp, ông ta lập tức liên lạc với Trần Thanh Xuyên, sau đó gặp mặt nói luôn chuyện này.
Khi Trần Thanh Xuyên biết được toàn bộ sự việc, một nụ cười không biết diễn tả như thế nào đã hiện lên trên khuôn mặt của anh.
Theo lý mà nói Tô Tuyết không nên phạm phải những sai lầm ngớ ngẩn như vậy, nhưng Tô Tuyết đã phạm phải.

Trước mắt, Trương Tứ Hải muốn anh ra mặt để giải quyết chuyện này và tiếp nhận chức ông chủ của Văn Hoá Đông Tinh.
Trần Thanh Xuyên đã từ chối chuyện này, anh không phải là người có tâm tư nhàn rỗi, anh còn phải quản lý tập đoàn Đại Minh nữa.
Vì vậy, trước mọi lời cầu xin chân thành của Trương Tứ Hải, rốt cuộc anh vẫn từ chối.
Cùng lúc đó, Tô Tuyết ở trong phòng làm việc, càng nghĩ càng căm tức.
Tại sao, tại sao bây giờ người của cô lại hướng đến Trần Thanh Xuyên? Cô không phục!.

truyện tiên hiệp hay
Cô không chỉ không hài lòng về điểm này, mà còn bất mãn hơn với việc mình thua kém Trần Thanh Xuyên.
“Không phải chỉ là một rắc rối nhỏ thôi à? Theo mình thấy thì chẳng tính là gì cả, Trần Thanh Xuyên có thể xử lý được thì Tô Tuyết này cũng có thể xử lý được, hơn nữa mình còn làm tốt hơn anh ta nữa.”
Tô Tuyết mang theo nỗi tức giận trong lòng, rời khỏi công ty đến Âm Nhạc Thiên Lôi.
Cô chỉ muốn chứng minh với Trương Tứ Hải và những kẻ ép vua thoái vị trong công ty, cả với Trần Thanh Xuyên nữa, Tô Tuyết cô tuyệt đối có năng lực giải quyết chuyện này, cũng tuyệt đối có năng lực tiếp tục làm bà chủ của Văn Hoá Đông Tinh.

...
Chiều hôm đó, Tô Tuyết gặp một phó tổng giám đốc khác của công ty Âm Nhạc Thiên Lôi.
Không phải Tô Tuyết liều lĩnh đến đây, trước đó cô đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
Theo những gì cô biết, địa vị và mối quan hệ của Thường Vũ Phong ở Âm Nhạc Thiên Lôi cũng chẳng kém Lôi Quang Diệu là bao nhiêu, hai người cũng được xưng là song hổ Thiên Lôi.

Mà ở trên ngọn núi lớn Âm Nhạc Thiên Lôi này không thể có hai con hổ, cho nên những lời đồn đại về danh xưng của hai người luôn không đúng.
Ý của Tô Tuyết hôm nay là tận dụng sự bất đồng này để tạo cơ hội cho chính mình đối với Văn Hoá Đông Tinh.
Trong văn phòng, cuối cùng Tô Tuyết cũng gặp được Thường Vũ Phong.
Ngồi trên ghế văn phòng, Thường Vũ Phong đang phê duyệt tài liệu cao bằng đỉnh đầu, lúc này mới chú ý đến Tô Tuyết, hỏi ý đồ cô đến đây là gì.
Tô Tuyết không giấu giếm, nói thẳng việc Văn Hoá Đông Tinh gặp rắc rối cho Thường Vũ Phong biết.
“… Đại khái mọi chuyện là như thế, giờ việc Lôi Quang Diệu đang làm khiến những người trong ngành rất xấu hổ.

Mọi người đều nói phó tổng giám đốc Thường luôn rất công bằng, rất có lương tâm trong giới, cho nên lần này tôi đến là muốn xin phó giám đốc Thường một lời công bằng.”
Thường Vũ Phong có công bằng hay không không quan trọng, theo quan điểm của Tô Tuyết, điều quan trọng là phải đội cho anh ta một cái mũ cao ngạo, cô tin chắc rằng sau khi Thường Vũ Phong đội cái mũ này, anh ta sẽ giúp cô làm việc.
Nhưng trên thực tế, khi Thường Vũ Phong nghe thấy lời này, trên mặt không khỏi nở nụ cười.
“Sếp Tô, cô có cảm thấy chuyện này, cô nghĩ đã quá đương nhiên rồi không?”
“Có lẽ cô đã từng nghe chuyện tôi và Lôi Quang Diệu không hợp, nhưng ít nhất cả hai chúng tôi đều thuộc cùng một công ty và làm việc cho Âm Nhạc Thiên Lôi.

Từ góc độ lợi ích của công ty, Lôi Quang Diệu làm vậy không có gì sai cả, hơn nữa công ty đã giành được rất nhiều lợi ích, vậy tại sao tôi phải vì lợi ích cá nhân mà làm hại công ty chứ?”
Về những gì Thường Vũ Phong cười cười nói nói hôm nay, Tô Tuyết đã suy nghĩ và chuẩn bị câu trả lời từ rất lâu.
“Tất nhiên chuyện này sẽ không bị tổn hại đến lợi ích hiện có của công ty anh.

Điều chúng ta cần làm là hợp tác đôi bên cùng có lợi...”
Sau đó, Tô Tuyết nói với Thường Vũ Phong giải pháp mà cô đã nghĩ đến.
Thật ra cô thấy giải pháp này là gì không quan trọng, quan trọng là cho Thường Vũ Phong một con dao thích hợp, để anh ta dùng con dao này giải quyết vấn đề, đồng thời giải quyết luôn Lôi Quang Diệu, đấy mới là điều quan trọng nhất, đấy mới là cách giải quyết vấn đề tốt nhất của những thương nhân.
Thực tế thì đúng là như vậy, sau khi Thường Vũ Phong biết được phương pháp mà Tô Tuyết đề xuất, anh ta lại nở một nụ cười.
“Mọi người đều nói sếp Tô là một nữ doanh nhân mạnh mẽ, trước đây chỉ nghe tên mà chưa từng gặp mặt.


Hôm nay, vừa gặp đúng là danh bất hư truyền.”
Nghe lời khen của Thường Vũ Phong, Tô Tuyết cảm thấy chuyện này có nhiều cơ hội thành công.
Quả nhiên, sau khi Thường Vũ Phong khen ngợi, anh ta đã làm theo cách mà Tô Tuyết vừa đề cập.
“Được, cá nhân tôi đánh giá cao phương thức hợp tác đôi bên cùng có lợi do sếp Tô đề xuất.

Dù sao thì Âm Nhạc Thiên Lôi cũng là một công ty đa quốc gia lớn, trong nhiều trường hợp, danh tiếng còn vượt xa hơn cả mọi thứ.

Nếu trước mắt vừa có được danh tiếng vừa bảo toàn được lợi ích của công ty, quan trọng nhất là còn đâm cho Lôi Quang Diệu một nhát, nếu đã vậy thì chuyện này cứ làm theo sếp Tô nói đi.”
Việc Thường Vũ Phong lộ mặt thật khiến Tô Tuyết cảm thấy rất vui.
Cô biết ngay với thực lực của mình có thể dễ dàng giải quyết chuyện này.
Sau đó, Thường Vũ Phong đã đề cập với Tô Tuyết một số vấn đề về sự cần thiết của sự hợp tác giữa hai bên ngay tại văn phòng.
Một trong những điểm mấu chốt nhất là Thường Vũ Phong muốn nhận được sự ủy quyền của Văn Hoá Đông Tinh.
“Cô biết đấy, trên phương diện kinh doanh có rất nhiều chuyện phải chú ý đến danh chính ngôn thuận.

Được sự ủy quyền của Văn Hoá Đông Tinh thì bên tôi sẽ chiếm chữ lý, còn nếu chữ lý bên tôi thì Lôi Quang Diệu sẽ gặp đủ phiền phức, như vậy tôi mới có thể nắm chắc chuyện này trong lòng bàn tay, mới phát triển theo hướng mà chúng ta mong muốn.”
Sau khi Thường Vũ Phong nhắc đến chuyện này, Tô Tuyết hơi nhíu mày, không phải vì cái gì khác, mà vì chữ ủy quyền này.
Lúc trước vì chuyện ủy quyền mà gây ra nhiều rắc rối, vì vậy khi nghe đến từ ủy quyền, cô cảm thấy hơi sợ hãi.


Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, không thể không kiêng kị.
Nhưng để giải quyết chuyện này, giải quyết rắc rối lớn trước mắt…
Tô Tuyết cắn chặt răng, nặng nề gật đầu: “Được, sẽ uỷ quyền nhanh chóng thôi.”
Cô đồng ý chuyện này, nói cách khác, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, không mạo hiểm sao có được lợi ích chứ.
Thường Vũ Phong rất tán thưởng sự sảng khoái của Tô Tuyết.
“Không hổ là nữ doanh nhân mạnh mẽ nổi tiếng, làm việc rất sảng khoái.

Sếp Tô, bội phục!”
Lời khen ngợi của Thường Vũ Phong khiến Tô Tuyết rất thích thú.
Sau vài lời khách sáo, Thường Vũ Phong rời khỏi Âm Nhạc Thiên Lôi, trở về chuẩn bị chuyện uỷ quyền.
Cô sẽ không nói với ai chuyện này, cô muốn mọi chuyện diễn ra một cách lặng lẽ để tạo sự bất ngờ cho mọi người trong công ty, cô muốn cho mọi người thấy những người đã ép cô rằng Tô Tuyết này vẫn có năng lực giải quyết chuyện này.
“Mấy người cho rằng chỉ có Trần Thanh Xuyên mới có thể ư?”
“Không, ngày hôm nay tôi sẽ đấm thật mạnh vào mặt mấy người, cho mấy người biết những gì Trần Thanh Xuyên có thể làm thì Tô Tuyết tôi cũng có thể làm được, hơn nữa còn làm tốt hơn anh ta.”
Giờ phút này, trong lòng Tô Tuyết thật sự tràn đầy tự tin!.


Bình luận

Truyện đang đọc