RỂ HỔ HÀO MÔN


Những lời nói của Mã Phúc Vĩ khiến Tô Tuyết rất khó chịu.

Đây không còn là một lời châm chọc ngầm, mà đó là một sự chế nhạo trắng trợn.
Tuy nhiên, Trần Thanh Xuyên vẫn không cho cô đánh trả, giữ chặt đùi cô, buộc Tô Tuyết phải thành thật ngồi đó.
Sau đó, Trần Thanh Xuyên ghé sát miệng vào tai Tô Tuyết nói nhỏ với cô: "Nói cho cô biết hai điều."
"Thứ nhất, đừng để ý đến anh ta, chỉ là đồ bỏ đi mà thôi, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của buổi họp lớp."
"Thứ hai, đùi của cô rất mịn, sờ vào có cảm giác rất dễ chịu."
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Tuyết chợt đỏ lên, cô vô thức nắm chặt bàn tay thành quyền đánh nhẹ Trần Thanh Xuyên một cái, đánh cái người không đứng đắn này.
Nhưng hành động này của cô cũng đang rắc một nắm thức ăn chó có độc lên những người đang mong nhớ vẻ đẹp của cô, suýt nữa thì bọn họ đã bị đầu độc cho đến chết.
Thật là quá đáng, bọn họ là giới tinh hoa xã hội, vậy mà cũng không thể có được sự ưu ái của Tô Tuyết, nhưng một tên phế vật như Trần Thanh Xuyên lại đắc thủ!
Khoan nói tới Mã Phúc Vĩ đã, ngay cả bọn họ cũng muốn nhắm vào tên phế vật khiến người ta căm ghét kia rồi.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Mã Phúc Vĩ đổ chuông, anh ta bắt máy.
Phó tổng giám đốc Mã trả lời điện thoại, mọi người tự nhiên không dám ồn ào, nhanh chóng tạo môi trường yên tĩnh để phó tổng giám đốc Mã tiện trò chuyện.
Sau khi Mã Phúc Vĩ trả lời điện thoại, anh ta lập tức mỉm cười và nói với đám đông: "Thật là trùng hợp, bố tôi biết lớp chúng ta đang liên hoan ở đây nên ông ấy cũng muốn đến tham gia góp vui, nói là muốn gặp các bạn học tinh anh của tôi, không biết mọi người có sẵn sàng gặp mặt không?"
Tim tức này vừa truyền vào tai, mọi người đều vô cùng hưng phấn.

Đó chính là tổng giám đốc kiêm chủ tịch tập đoàn Đức Mã đấy, một ông lớn tuyệt đối, bọn họ cầu còn không được!
Vì vậy, tất cả mọi người đều vỗ tay và bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt đối với Chủ tịch Mã.
"Được, vậy các cậu chờ nhé, tôi ra bên ngoài đón bố tôi."
Mã Phúc Vĩ đi ra khỏi phòng bao để đón người, mọi người thì vẫn ở trong phòng bao và tiếp tục trò chuyện vui vẻ.
Tuy nhiên, đề tài tán gẫu bây giờ không phải về bạn cùng lớp, mà là về bố của Mã Phúc Vĩ, Mã Thành Công:
"Mã Thành Công này rất giỏi, hiện giờ cực kỳ nổi tiếng trong giới kinh doanh, cũng là số một trong số các doanh nhân thành phố của chúng ta."
"Đúng đó, trước đó tôi đã nghe Mã Phúc Vĩ nói Tập đoàn Đức Mã của họ sẽ hợp tác với Tập đoàn Đại Minh! Tập đoàn Đại Minh, các cậu cũng biết đó, đó tuyệt đối là hàng không mẫu hạm vô địch trong giới kinh doanh, hễ tiếp xúc với ngành nào đều đạt được thắng lợi áp đảo! Tập đoàn Đức Mã sắp hợp tác cùng Tập đoàn Đại Minh, tương lai nhất định sẽ cưỡi gió vượt sóng, lên thẳng mây xanh nha!"
Sau khi mọi người khen ngợi Mã Thành Công và Tập đoàn Đức Mã, một số người còn khuyên nhủ Tô Tuyết.
"Cậu nói cậu xem, nếu như năm đó cậu đồng ý Mã Phúc Vĩ thì bây giờ cậu chẳng phải là chủ tịch phu nhân tương lai sao?"
"Đúng vậy, chủ tịch phu nhân đàng hoàng không làm, lại đi kết hôn với một phế vật như vậy, thật sự không biết cậu nghĩ gì nữa."
"Được rồi, mọi người đừng nói nữa.

Trong lòng Tô Tuyết lúc này nhất định đang hối hận vô cùng, không nên rắc muối vào vết thương..."
Đối với những gì mọi người nói, Tô Tuyết chỉ cười nhạt.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Trần Thanh Xuyên lại ngăn cô tranh cãi với những người này rồi, bởi vì điều đó không đáng chút nào.
Một đám ngốc có thừa, có người bình thường nào lại chấp nhặt với đám ngốc chứ? Trừ khi mình cũng là một kẻ ngốc.

Vì vậy, đơn giản, cô không nói bất cứ điều gì.
Mà Tô Tuyết không nói gì, trong mắt mọi người lại là thực sự hối hận, hối hận vì đã từ chối Mã Phúc Vĩ khi đó...
Trong khi mọi người đang líu ríu nói chuyện này, cánh cửa phòng bao mở ra và Mã Phúc Vĩ đã trở lại với bố của mình, Mã Thành Công.
Sau khi nhìn thấy Mã Thành Công đến, mọi người đều đứng lên và nhanh chóng cung kính ân cần chào "Xin chào bác Mã".
Họ thực sự rất cung kính, dù sao thì người ta cũng là chủ tịch lớn của một tập đoàn, là nhân sĩ thành công tuyệt đối.
Đối với những người trẻ lịch sự này, Mã Thành Công cũng rất vui thích khi nhìn thấy họ.
Nhưng khi đưa mắt nhìn xung quanh, ông ta lại phát hiện có hai người vẫn đang ngồi trên ghế, một nam một nữ, vẫn chưa đứng dậy.
Không chỉ Mã Thành Công nhìn thấy mà Mã Phúc Vĩ cũng nhìn thấy.
Anh ta rất khó chịu: "Tô Tuyết, hai người các cậu có ý gì, không lẽ bố tôi không đáng để các người đứng chào sao?!"
"Ngay cả lễ phép thường thức cơ bản nhất cũng không biết, thật là..."
Đang giận dữ khiển trách, kết quả tiếng mắng của Mã Thành Công bên cạnh đã cắt ngang lời nói của Mã Phúc Vĩ: "Câm miệng cho tao!"
Mã Phúc Vĩ ngây ngẩn cả người, không ngờ lại vô duyên vô cớ bị ông già dạy dỗ.
Khi anh ta đưa mắt nhìn về phía ông già, phát hiện ông già nhà anh ta đang run rẩy đi đến bên người Trần Thanh Xuyên, sau đó cúi xuống chào hỏi với vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng: "Sếp Trần, không ngờ cậu lại ở đây.


Thật là trùng hợp, trùng hợp quá."
Buổi sáng, Mã Thành Công muốn mời Trần Thanh Xuyên đi ăn tối, nói chuyện hợp tác dự án mới, nghĩ rằng có thể leo lên cây đại thụ tập đoàn Đại Minh này, nhưng bị thư ký của Trần Thanh Xuyên từ chối khiến Mã Thành Công cảm thấy rất nuối tiếc.
Nhưng khi nhìn thấy Trần Thanh Xuyên vừa rồi, ông ta đột nhiên cảm thấy hưng phấn đến mức thân thể run lên không ngừng.
Ông ta thực sự rất phấn khích, ông ta không bao giờ ngờ rằng Trần Thanh Xuyên và con trai ông ta lại là bạn cùng lớp.

Điều này thật tuyệt, đúng là ông trời cũng giúp ông ta mà.
Ngay sau đó, Mã Thành Công không nhịn được mà nói: "Sếp Trần, thật sự không ngờ đứa con trai không nên thân của tôi lại có may mắn được làm bạn học với cậu, đây thực sự là phúc lớn, phúc lớn của nó mà!!"
Nhận ra Mã Thành Công đang "một bên tình nguyện" khiến mọi người trong phòng sững sờ.
Chủ tịch Mã sao lại có thể nịnh nọt Trần Thanh Xuyên như người hầu vậy, lại còn luôn miệng sếp Trần.

Sếp Trần đâu ra? Đó không phải chỉ là một phế vật thôi sao, cũng đã phế vật bao nhiêu năm rồi, ai cũng biết mà!
Mã Phúc Vĩ cũng rất ngạc nhiên, hoài nghi không biết có phải ông già bị hoa mắt không.
"Bố, có phải bố nhận sai người không? Anh ta làm gì mà là sếp Trần, anh ta chỉ là đồ phế vật."
Một cái tát vang dội vang lên, giáng thẳng vào mặt Mã Phúc Vĩ.

Mã Thành Công đánh rất mạnh.
"Phế vật? Mày mới là phế vật, mày có biết sếp Trần tên gì không? Sếp Trần tên là Trần Thanh Xuyên! Mày có biết thân phận của sếp Trần là gì không? Thân phận của sếp Trần là tổng giám đốc chi nhánh của tập đoàn Đại Minh! Mày nói cậu ấy là phế vật, tao thấy mày mới là phế vật đấy!!!"
Sau một hồi thóa mạ mắng mỏ, Mã Thành Công lại cho Mã Phúc Vĩ thêm hai cái tát nữa.

Vốn dĩ ông ta khá vui mừng khi có được may mắn như vậy, nhưng làm sao có thể tưởng tượng được đứa con ngu ngốc của ông ta lại dám mắng Trần Thanh Xuyên là phế vật.

Đây không phải là tìm cái chết sao?
Đã dạy cho Mã Phúc Vĩ một bài học, Mã Thành Công nhanh chóng xin lỗi Trần Thanh Xuyên: "Sếp Trần, sếp Trần, cậu đại nhân có đại lượng, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với thằng con hoang đàng ngu dốt này của tôi.

Tôi xin lỗi cậu thay nó.

Bữa tiệc tối nay tôi sẽ mời, hy vọng cậu ngàn lần đừng thấy phiền..."
Bữa cơm này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, Trần Thanh Xuyên bĩu môi, sau đó nhìn Tô Tuyết: "Ăn no chưa?"
Tô Tuyết lắc đầu: "Chưa no, nhưng đến tiệm bánh bao có vẻ thoải mái hơn chút."
Trần Thanh Xuyên gật đầu: "Thật là trùng hợp, anh cũng nghĩ như vậy, vậy chúng ta đi thôi!"
Ôm lấy vòng eo thon thả của Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên rời khỏi phòng bao.
Đúng lúc tổng giám đốc Đại Minh Thánh Thiện đi ngang qua đây, khi nhìn thấy Trần Thanh Xuyên thì lập tức đứng thẳng dậy:
"Xin chào sếp Trần!"
Trần Thanh Xuyên xua tay, ý bảo tổng giám đốc nên tiếp tục làm việc.
Lúc này Mã Thành Công mới chợt nhận ra điều mình vừa nói thật nực cười làm sao.
Đại Minh Thánh Thiện là của Trần Thanh Xuyên, bữa tiệc tối nay còn cần ông ta mời khách sao? Đúng là ngu ngốc hết mức....


Bình luận

Truyện đang đọc