RỂ HỔ HÀO MÔN


Có lẽ suy nghĩ của Tô Quân có lý lẽ riêng của cậu ta, cho dù hơi cố chấp, nhưng Tô Tuyết vẫn không muốn làm theo những gì cậu ta nói.

Cô vẫn nói câu nói đó, cô đã có lỗi với Trần Thanh Xuyên nhiều lần rồi, vì thế cô sẽ không bao giờ chủ động hãm hại Trần Thanh Xuyên.

Tô Quân đã bị dẫn đi, còn Tô Tuyết ngồi trong văn phòng của mình một lát, rồi đi vào phòng thay đồ thay quần áo.

Bảy giờ tối, Tô Tuyết đã gặp mặt Trần Thanh Xuyên trong phòng bao VIP của Đại Minh Thánh Thiện.

Tối nay cô vẫn ăn mặc như thường lệ, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, khiến người khác thấy mà rung động.

Trần Thanh Xuyên ra hiệu cho Tô Tuyết ngồi xuống, rồi căn dặn nhân viên phục vụ bưng món lên, bắt đầu ngồi ăn cùng cô.

Kể từ lúc bắt đầu động đũa đến khi cầm khăn ăn lau miệng, hai người chẳng hề nói với nhau câu nào.

Mãi đến khi lau miệng sạch sẽ không còn ăn nữa, Trần Thanh Xuyên mới nhìn về phía Tô Tuyết: "Cô không có gì muốn nói với tôi à?"
Tất nhiên Tô Tuyết có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lời nói đã đến bên miệng lại vô thức muốn hỏi một câu ‘Lẽ ra anh gọi tôi đến đây thì phải có gì muốn nói nói với tôi chứ’.

Cũng may, trên miệng có cánh cửa, trước khi thốt ra khỏi miệng đã kịp thời đóng lại.

Sau khi kiềm nén sự mạnh mẽ ở trong lòng, Tô Tuyết lại buồn bực mười mấy giây, mới nói với Trần Thanh Xuyên: "Tôi xin lỗi, chuyện trước đây là tôi đã hiểu lầm anh, tôi thành thật xin lỗi! "
Thật hiếm thấy, với tính cách mạnh mẽ của Tô Tuyết, vậy mà hôm nay lại chủ động xin lỗi, đúng là chuyện vô cùng hiếm thấy, đến nỗi sau khi nghe xong câu nói này, Trần Thanh Xuyên cũng tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, dứt khoát hoài nghi rằng đây có phải là Tô Tuyết kiêu ngạo mà mình quen hay không.


Trên thực tế, đây chính là Tô Tuyết mà anh quen, cũng chính là Tô Tuyết bị anh ảnh hưởng mà chủ động thay đổi.

Tô Tuyết muốn mạnh mẽ theo bản năng, nhưng cô biết mình đã nợ Trần Thanh Xuyên quá nhiều, cộng thêm trước đây cô thật sự đã làm ra chuyện quá đáng, nên bây giờ cô mới chủ động nói lời xin lỗi.

Nếu đổi thành lúc trước, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.

Cô là ai cơ chứ, cô chính là phượng hoàng kiêu ngạo, cô sẽ chủ động xin lỗi ư? Làm sao có thể?
Nhưng tối nay cô đã thật sự xin lỗi, hơn nữa thái độ cũng rất tốt.

Vì thế, Trần Thanh Xuyên hài lòng gật đầu nói: "Cũng được, coi như bữa cơm hôm nay không ăn công cốc.

"
Tô Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Trần Thanh Xuyên: "Anh nói vậy là sao?"
Trần Thanh Xuyên cười đáp: "Không có gì, tôi chỉ muốn nói cho cô biết hai chuyện, thứ nhất là thời gian cô làm thư ký đời sống cho tôi sẽ kéo dài ba tháng; thứ hai, tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện về Âm Nhạc Thiên Lôi.

"
"Cô đừng vội từ chối, tôi đã phái người đi điều tra rồi, Lôi Quang Diệu chủ động gây sự với cô chủ yếu là vì tôi, vì thế chuyện này phải do tôi xử lý, cô chỉ là người bị hại mà thôi.

"
Tô Tuyết không ngờ rằng, Trần Thanh Xuyên lại hiểu rõ chuyện này đến thế, thậm chí còn chủ động đề nghị để anh ra mặt giải quyết.

Có Trần Thanh Xuyên ra mặt, tất nhiên chuyện này sẽ không còn vấn đề gì nữa, cô tin chắc rằng Trần Thanh Xuyên sẽ giải quyết ổn thỏa.


Mặc dù trong lòng cô tán thành, nhưng ngoài miệng thì không.

Tô Tuyết nói với Trần Thanh Xuyên: "Dựa vào cái gì mà anh bắt tôi phải làm người hầu cho anh thêm ba tháng nữa? Không phải tôi không thể tự mình giải quyết chuyện này, chẳng qua là tôi coi thường không giải quyết mà thôi.

"
Nghe thấy lời nói mạnh miệng như trẻ con của Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên chỉ mỉm cười không hề để bụng.

Sau đó, hai người bắt đầu nói đến việc lần này Tô Tuyết bị gài bẫy.

Trên thực tế, Trần Thanh Xuyên đã điều tra về việc Tô Tuyết bị gài bẫy, không thể trách một mình Tô Tuyết được, bởi vì cô cũng bị lừa.

Quả thật đối với người ngoài, thân phận của Lôi Quang Diệu và Thường Vũ Phong sẽ là cả đời không qua lại với nhau, nhưng trên thực tế, hai người lại là người yêu của nhau.

Tuy nhiên trong xã hội này, rõ ràng đồng tính nam rất dễ bị phân biệt đối xử, do đó để tránh người khác hiềm nghi, bọn họ đã giả vờ biến thành mối quan hệ bất hòa giữa đôi bên, dù là ai cũng lầm tưởng là thật, nhưng trên thực tế, mối quan hệ của bọn họ lại cực kỳ thân thiết.

Cũng chính vì sự ngụy trang này, mới khiến Tô Tuyết không thật sự nhận ra mối quan hệ giữa hai người bọn họ, dẫn đến việc tin lầm Thường Vũ Phong.

Nhưng bây giờ, nếu Trần Thanh Xuyên đã biết mấy chuyện này, tất nhiên sẽ không bị mối quan hệ ngụy trang đó lừa gạt.

Tất nhiên, anh cũng coi thường chuyện hai người lấy mối quan hệ yêu đương ra để đi lừa gạt, bởi vì thủ đoạn này quá bỉ ổi, không đáng lọt vào mắt anh.

Trò chuyện xong, Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết lại ăn chút gì đó, hai người vừa ăn vừa tán gẫu.


"Bắt đầu từ ngày mai, cô phải khôi phục lại thân phận thư ký đời sống cho tôi, nhưng bây giờ tôi cần phải đưa ra một điều kiện.

"
"Lúc trước khi đi máy bay của hãng hàng không, tôi đã nhìn thấy các cô tiếp viên mang tất màu xám rất sexy.

Tôi cảm thấy nếu đôi chân dài này mang tất màu xám vào, chắc chắn sẽ càng sexy hơn bọn họ, vì thế ngày mai khi đi làm việc, cô nhớ phải thay đổi cho tôi.

"
Sau khi Trần Thanh Xuyên đưa ra điều kiện này, Tô Tuyết nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Anh coi tôi là hạng người gì vậy, dựa vào cái gì mà ngay cả tất chân tôi cũng phải nghe theo sự sắp xếp của anh?"
Trần Thanh Xuyên bĩu môi không cho là thế: "Nếu cô không mang, để xem đến lúc đó tôi sẽ trừng phạt cô như thế nào.

"
Tô Tuyết quay đầu không nói gì, cô cứ không mặc đấy, dựa vào cái gì mà bắt cô mang tất màu xám cho Trần Thanh Xuyên xem, thật đáng ghét!
Trong lúc hai đang trò chuyện về chuyện này, đột nhiên có tiếng cười sảng khoái vang lên bên ngoài phòng bao, rồi đến tiếng mở cửa.

Trần Thanh Xuyên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa phòng bao đã bị người khác mở ra.

Người mở cửa cũng không phải ai khác, mà chính là Lôi Quang Diệu - phó tổng giám đốc Âm Nhạc Thiên Lôi.

Lúc này, Lôi Quang Diệu đang dùng bữa với khách hàng tại đây, là nhà hàng nổi tiếng và cao cấp nhất vùng, tất nhiên Đại Minh Thánh Thiện sẽ là sự lựa chọn tốt nhất.

Rất nhiều quan lớn hiển hách đều xem nơi này là thánh địa để mở tiệc chiêu đãi khách, Lôi Quang Diệu cũng không ngoại lệ.

Chẳng qua là do anh ta đang nói chuyện phiếm với khách, nên nhất thời mở nhầm cửa, bước vào phòng bao của Trần Thanh Xuyên.


Sau khi nhìn thấy trong phòng bao có người, anh ta nhanh chóng nhận ra mình đã mở nhầm phong bao, anh ta vốn định rời đi, ai dè lại nhìn thấy Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết, thế là anh ta nhất thời vui vẻ, phản ứng lại ngay: "Ôi chao, sếp Tô đang tìm Sếp Trần để cáo trạng à?"
Gặp mặt kẻ địch cực kỳ đỏ mắt, mặc dù giữa Tô Tuyết và Lôi Quang Diệu không thể gọi là kẻ thù, nhưng cũng không cho nhau sắc mặt tốt.

Cô quay đầu đi không nói gì, còn Trần Thanh Xuyên thì dựa lưng vào ghế nhìn Lôi Quang Diệu.

Anh cũng giữ im lặng, nhưng hàm ý lại rất rõ ràng, anh cần Lôi Quang Diệu giải thích về việc mở cửa đi vào.

Lôi Quang Diệu hiểu rõ điều này, nhưng anh ta không định giải thích với Trần Thanh Xuyên, không những thế, ngược lại anh ta còn tiếp tục châm chọc: "Nhưng tôi nghĩ rằng, cho dù cô tìm Sếp Trần để cáo trạng chuyện này cũng vô ích thôi, bởi vì tôi đã nhận được sự trao quyền của công ty cô, cũng nắm chắc mọi quyền lợi ký kết, đừng nói là cô tìm Sếp Trần để cáo trạng, cho dù cô tìm thần tiên để cáo trạng cũng chẳng có tác dụng gì.

"
Anh ta rất ngông cuồng, ngạo mạn.

Bây giờ anh ta đã thành công thể hiện thế nào là vênh mặt hất hàm sai khiến trước mặt Trần Thanh Xuyên.

Nhưng trong mắt Trần Thanh Xuyên, dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến đó chẳng là cái thá gì, mà đó chỉ là chút khoe khoang của một đứa trẻ.

Vì thế anh cần phải cho Lôi Quang Diệu mở mang tầm mắt về cách làm việc của người lớn.

Một giây sau, Trần Thanh Xuyên liền búng tay gọi nhân viên phục vụ đang đứng sau lưng anh.

"Cậu hãy đi gọi ông chủ của các cậu đến đây, tôi muốn giới thiệu một người rẻ tiền để ông ta làm quen.

"
Sắc mặt của Lôi Quang Diệu bỗng trở nên rất kém, thế nào là người rẻ tiền? Chẳng phải đây là cách gọi uyển chuyển của kẻ hèn hạ ư?.


Bình luận

Truyện đang đọc