RỂ HỔ HÀO MÔN


Nếu không có "cây gậy quấy phân" Lý Đại Vĩ này, khoảng thời gian tiếp theo sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Chương trình ngày càng được nhiều người biết đến, thậm chí còn được đưa tin trên bản tin.

Mà Mạc Tiểu Vũ cũng ngày càng nổi tiếng với mọi người, số lượng người theo dõi trên Weibo cá nhân của cô ta cũng tăng vọt, vượt qua nhiều gương mặt nổi tiếng.
Nhưng chính vì sự nổi tiếng của cô ta đã khiến cô ta gần đây có hơi buồn rầu.
Sau khi ghi hình chương trình ngày hôm đó, Mạc Tiểu Vũ đã tìm tới Trần Thanh Xuyên.
"Rất nhiều người đại diện đã liên hệ với tôi, mong muốn được ký hợp đồng với tôi, nói rằng sau khi ký hợp đồng, họ sẽ tìm nhạc sĩ và nhà soạn nhạc phù hợp nhất để làm ra các tác phẩm cho tôi, để tôi có thể ra mắt nhanh chóng nhân lúc tôi đang còn hot.

Tôi không biết làm thế nào mới tốt, anh có kiến nghị gì không?"
"Đừng đi."
Trần Thanh Xuyên đưa ra câu trả lời đơn giản và trực tiếp nhất cho câu hỏi của Mạc Tiểu Vũ.
Mạc Tiểu Vũ cũng không nói gì thêm, gật đầu đáp lại, tiếp tục lau cây đàn của mình.
Trần Thanh Xuyên để tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn cô ta: "Cô không hỏi nguyên nhân tại sao à? Không sợ tôi hại cô ư?"
Trên mặt Mạc Tiểu Vũ lộ ra một nụ cười: "Sao thế được, tôi tin tưởng quyết định của anh, nhất định là tốt cho tôi."
"Hồi nhỏ mẹ thường bảo tôi ngu, nói não tôi không thông minh, thế nên tôi tìm cách dễ nhất, người nào chân thành với mình thì nghe lời người đó, đảm bảo sẽ không bị lừa gạt."
Trần Thanh Xuyên mỉm cười lắc đầu, nhưng khó có thể nói cái gì, nhìn từ góc độ nào đó, Mạc Tiểu Vũ nói đúng.
Sau đó, Trần Thanh Xuyên giải thích lý do cho Mạc Tiểu Vũ: "Thứ cô cần bây giờ không phải là người đại diện, mà là một người thầy.

Cô cần một người thầy có thể nâng cao thực lực của cô.


Về phần những người đại diện đó, đừng tin bất kỳ ai trong số họ, bởi vì sẽ vô ích."
"Họ tìm cô để kiếm tiền cho họ một cách nhanh chóng.

Tận dụng sự nổi tiếng của cô bây giờ, họ sẽ đưa cô đi khắp nơi biểu diễn để kiếm tiền.

Sau khi sự nổi tiếng của cô qua đi, kiếm được kha khá lợi nhuận rồi, sau đó người nào có lương tâm thì sẽ phát hành một album cho cô, người nào không có lương tâm thì sẽ một cước đá văng cô ra."
"Hãy nhìn những thí sinh của chương trình tài năng đã xuất hiện trong các chương trình tạp kỹ trong những năm qua là biết.

Ngoại trừ những người có tài ca hát xuất sắc, có một số người nổi tiếng trong lúc chạy show, nhưng khi độ hot giảm xuống thì hoàn toàn kết thúc, chẳng khác gì nước chảy bèo trôi."
"Cho nên, điều đầu tiên cô phải làm bây giờ là củng cố bản thân.

Chỉ bằng cách củng cố bản thân, cô mới có thể có một tương lai lâu dài hơn."
Sau khi Trần Thanh Xuyên nói lời này, Mạc Tiểu Vũ bừng sáng, gật đầu lia lịa.
Cô ta đồng ý với những gì Trần Thanh Xuyên nói, cũng may khi được Trần Thanh Xuyên nói cho cô ta biết điều này.

Nếu không, sau khi cô ta mù quáng tìm người đại diện để ký hợp đồng, vậy sự nghiệp âm nhạc của cô ta sẽ bị hủy hoại.

Đúng là cô ta muốn kiếm tiền từ âm nhạc, nhưng điều cô ta yêu thích hơn cả là con đường âm nhạc.
"Cảm ơn anh, lời đề nghị của anh rất xác đáng.


Tôi muốn tiến xa hơn trên con đường âm nhạc.

Vì vậy, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ nhờ mối quan hệ tìm hiểu xem có thể tìm được người thầy phù hợp để dẫn dắt mình không."
Trần Thanh Xuyên xua tay: "Không cần, tôi đã liên hệ ổn thỏa giúp cô rồi."
Nghe vậy, Mạc Tiểu Vũ vô cùng mừng rỡ ngạc nhiên, Trần Thanh Xuyên hẳn là đã liên hệ với một thầy giáo rất giỏi.

Nhưng sau niềm vui bất ngờ, cô ta cảm thấy hơi xấu hổ.

Dù sao thì Trần Thanh Xuyên cũng đã giúp cô ta quá nhiều rồi: "Cảm ơn anh nha, tôi không biết cảm ơn anh như thế nào nữa.

Anh đã giúp tôi nhiều như vậy..."
"Không cần, cô khoan vội cảm ơn đã.

Thầy giáo này muốn đánh giá năng lực cá nhân, không phải 100% sẽ trở thành sư phụ của cô."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để thực hiện tốt nhất!"
Chiều cùng ngày, Trần Thanh Xuyên lên đường cùng Mạc Tiểu Vũ và đến tìm thầy giáo kia, Hàn Thái.
Hàn Thái từng là một nhạc sĩ được nhiều người biết đến, nhưng khi ở đỉnh cao, ông ta đã giải nghệ và trở thành giáo sư thanh nhạc của một trường đại học.
Theo lẽ thường mà nói, ông ta có rất nhiều học trò, nhưng trên thực tế chỉ có ba người thực sự bái ông làm thầy, ba người này có vị trí hết sức quan trọng trong giới âm nhạc lúc bấy giờ, điều này cho thấy năng lực thực sự của Hàn Thái.

Trên đường đi, Trần Thanh Xuyên nói chuyện phiếm với Mạc Tiểu Vũ về Hàn Thái, nhưng anh không ngờ Mạc Tiểu Vũ có hiểu biết nhất định về ông.
"Tất nhiên là tôi biết ông ấy rồi, nhưng trước đây tôi chỉ biết đọc tin tức về ông ấy trên mạng, thậm chí tôi không dám nghĩ đến việc nhận được lời khuyên của ông ấy.

Không ngờ hôm nay tôi lại may mắn gặp được người thật, trong lòng tôi còn đang có hơi kích động đây này!"
Nhìn thấy dáng vẻ phấn khích của Mạc Tiểu Vũ, Trần Thanh Xuyên mỉm cười, nếu thông qua cuộc kiểm tra của Hàn Thái và trở thành học trò của ông, Mạc Tiểu Vũ chắc sẽ càng vui mừng hơn, đúng không? Trần Thanh Xuyên nghĩ rằng cô ta sẽ làm được.
Sau khi đến phòng làm việc của Hàn Thái, ngoài cửa đã đậu bảy tám chiếc xe, tất cả đều là nhãn hiệu xe sang.
Bản thân những chiếc xe sang trọng này không có ý nghĩa gì, nhưng nó đồng nghĩa với việc hôm nay Hàn Thái sẽ rất bận, sự cạnh tranh của Mạc Tiểu Vũ sẽ rất khốc liệt.
"Những người này đều đến tìm Hàn Thái bái sư, chút nữa cô sẽ gặp bọn họ.

Gặp bọn họ rồi cô cũng không cần phải kinh ngạc, càng không cần tự tạo áp lực cho mình, chỉ cần cô phát huy trình độ tốt nhất của bản thân là được."
Mạc Tiểu Vũ gật đầu, cô ta đã biết hôm nay mình sẽ so tài với người khác, dù sao Hàn Thái cũng chỉ nhận một người làm học trò của ông.

Nhưng cô ta vẫn không hiểu tại sao mình lại ngạc nhiên khi nhìn thấy các đối thủ, tại sao lại có áp lực, cô ta cũng có biết họ đâu.
Sau khi vào phòng nghỉ, Mạc Tiểu Vũ rốt cuộc cũng hiểu ra...
Ở đó có ba ca sĩ nổi tiếng, thậm chí Mạc Tiểu Vũ còn từng hát những tác phẩm tiêu biểu của họ!
Bọn họ đã là ngôi sao, còn có thực lực mạnh mẽ, bây giờ còn đang tìm Hàn Thái bái sư, thế thì làm sao có thể cạnh tranh được?
Đã nói là đừng áp lực, nhưng Mạc Tiểu Vũ vẫn lập tức cảm thấy áp lực.
Cho dù hiện tại cô nổi tiếng cỡ nào thì nhiều nhất cũng chỉ có thể được coi là người nổi tiếng trên mạng, còn người ta đã là một ngôi sao lớn, điều này sao có thể khiến cô ta không gặp áp lực cho được.
Ở bên cạnh, Trần Thanh Xuyên nhận thấy được vẻ căng thẳng của Mạc Tiểu Vũ, liền vỗ nhẹ vào lưng cô.
"Không cần thiết.

Trên thực tế, ở một góc độ khác, họ mới là người nên lo lắng."
Sau khi ngồi vào chỗ, Trần Thanh Xuyên khuyên nhủ Mạc Tiểu Vũ: "Thử nghĩ xem, họ đã làm nên những tác phẩm nổi tiếng và có phong cách âm nhạc riêng.


Nó giống như một bức tranh trên một tờ giấy trắng, cho dù bức tranh có đẹp đến đâu, muốn thêm một chi tiết mới trên tờ giấy này cũng rất khó.”
"Nhưng cô thì khác.

Cô là tờ giấy trắng tinh khiết, hoàn toàn có thể mặc cho đại sư múa bút vẩy mực.

Cô mới là thích hợp nhất..."
Trần Thanh Xuyên ở bên cạnh an ủi Mạc Tiểu Vũ, anh không biết lời mình nói có đúng hay không, đương nhiên cũng không cần biết.

Anh chỉ cần biết nghe những lời nói như thế, cũng đủ khiến Mạc Tiểu Vũ không còn căng thẳng quá nữa.
Thật ra, lời an ủi của anh quả thực có hiệu quả, sau khi được anh an ủi, Mạc Tiểu Vũ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Yên tâm đi, cho dù đều là ngôi sao, tôi cũng không sợ, tôi nhất định sẽ thể hiện ra thực lực mạnh nhất!"
Mạc Tiểu Vũ nắm chặt nắm tay, thể hiện tinh thần chiến đấu với Trần Thanh Xuyên.
Chẳng qua Trần Thanh Xuyên còn chưa nói cái gì, bên cạnh đã có người chế nhạo Mạc Tiểu Vũ.
"Em gái, em rất có tinh thần chiến đấu nha, nhưng e rằng ở đây chưa có ai nói với em rằng tinh thần chiến đấu là vô dụng nhỉ."
"Anh chàng bên cạnh em nói giấy trắng gì đó.

Theo tôi, điều này hoàn toàn vô nghĩa!"
"Nói thật với cậu, người ở đây quan tâm nhất là thành tích, bởi vì có thành tích đồng nghĩa với việc cậu có tài năng.

Một thằng nhóc mà ngay cả thành tích cũng không lấy được thì tôi khuyên cậu vẫn nên nhanh chóng rời đi, đừng ở đây gây chướng mắt nữa!".


Bình luận

Truyện đang đọc