RỂ HỔ HÀO MÔN


"Cô chỉ cần trở về, đổi người đến khuyên chị cô là được rồi."
Sau khi nghe Trần Thanh Xuyên nói ra điều kiện, Hàn Sương lại được một phen hoảng hốt, hoài nghi tai mình nghe nhầm rồi.
Nhưng Trần Thanh Xuyên sau đó đã lặp lại một lần, chứng minh cô ta không có nghe nhầm, điều kiện của anh chính là như vậy.
Sau khi xác định điều kiện, Hàn Sương có vẻ cực kì khó hiểu, bởi vì chuyện này không giống là chuyện mà Trần Thanh Xuyên trong nhận thức của cô ta sẽ làm.
Dẫu sao cũng không có việc gì, Trần Thanh Xuyên không ngại nói nhảm với Hàn Sương vài câu, dù sao anh cũng rảnh rỗi không có việc làm.
"Xét cho cùng cô cũng là em gái Tô Tuyết, tôi hù dọa cô không phải là vì cô xinh đẹp, có vóc người tốt, chủ yếu là vì sự kiêu ngạo của cô, tôi không vừa mắt loại người kiêu căng như cô, cô có cái gì đáng để kiêu ngạo, còn không phải bởi vì là người nhà họ Hàn thôi sao?"
"Chính bởi vì chuyện này nên tôi mới có thể dùng cách đơn giản nhất đạp cô xuống đất nhân lúc cô kiêu ngạo nhất, bởi vì ở trước mặt tôi không có bất cứ kẻ nào có thể kiêu ngạo, đừng nói là cô, cho dù là chị cô cũng vậy."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô là em gái ruột của Tô Tuyết, tôi không thể làm chuyện gì mang tính thực chất với cô, thậm chí tôi còn muốn giúp cô khuyên chị cô trở về nhà họ Hàn, bởi vì nơi đó dù sao cũng có bố mẹ của cô ấy.

Thế nhưng cô lại châm ngòi ly gián quan hệ của tôi và Tô Tuyết, tôi thì không sao, nhưng Tô Tuyết lại có đề phòng cùng khúc mắc khá sâu với cô nên cô không còn thích hợp khuyên cô ấy nữa."
"Cho nên, điều kiện của tôi rất đơn giản, cô trở về, đổi người khác tới khuyên chị cô về nhà, tôi nói như vậy cô hiểu chưa?"
Trần Thanh Xuyên có chuyện gì cũng mang ra phân tích mổ xẻ kỹ càng cho Hàn Sương nghe, Hàn Sương coi như đã hiểu ý của Trần Thanh Xuyên.

Nghĩ lại hình như cũng phải, mỗi lần Trần Thanh Xuyên không hề chạm vào điểm mấu chốt của cô ta, nói chung luôn để lại cho cô ta một con đường sống.
Trước kia cô ta cũng không nghĩ nhiều, hiện tại được Trần Thanh Xuyên phân tích cho nghe, bấy giờ cô ta mới ý thức được vấn đề.
Nhưng cô ta sẽ không cảm kích Trần Thanh Xuyên, dù sao ở một mức độ nào đó Trần Thanh Xuyên coi như đã không tôn trọng cô ta.

Chẳng qua cô ta sẽ không hận nữa, xét cho cùng thì vẫn là cô ta tự làm tự chịu, nếu đồng ý đàm phán ngay từ đầu, đương nhiên đã không xảy ra chuyện như bây giờ.
Quá khứ là quá khứ, nếu có thể chung sống hoà bình, cô ta đương nhiên không muốn cắn mãi không buông, huống hồ cô ta cũng không có bản lĩnh ấy, bây giờ cô ta còn đang bị Trần Thanh Xuyên nắm thóp trong tay đấy, nếu Trần Thanh Xuyên mà trở mặt, muốn đột phá giới hạn của cô ta, cô ta cũng không có cách nào.
Cho nên trước mắt Hàn Sương chỉ có thể có lựa chọn thỏa hiệp, hoặc nói là giải hòa.
"Được, tôi đồng ý với anh, tôi có thể lập tức trở lại, đổi người khác tới khuyên chị tôi."
Hàn Sương đồng ý, Trần Thanh Xuyên đương nhiên không nói thêm gì, sau khi gật đầu thì xoay người đi tới ngưỡng cửa.
Có điều lúc đi đến trước cửa, anh đột nhiên quay đầu nhìn Hàn Sương: “Cô tuyệt đối đừng có gây thêm rắc rối cho tôi nữa, nếu không..."
Trần Thanh Xuyên không nói nếu không sẽ thế nào, nhưng sự ẩn ý trong lời nói của anh thì Hàn Sương cảm nhận được rồi.
Cô ta biết rất rõ nếu mình còn gây chuyện cho Trần Thanh Xuyên thì sẽ gặp phải chuyện gì, hậu quả cô ta sẽ không gánh chịu nổi.

Cho nên cô ta dứt khoát trả lời: "Từ nay về sau anh đi cầu độc mộc của anh, tôi đi đường dương quan của tôi, chúng ta cả đời không qua lại với nhau!"
Đáp án này đã đổi lấy nụ cười hài lòng của Trần Thanh Xuyên.
Có điều người nào đi đường dương quan, người nào đi cầu độc mộc, chuyện này phải sau này mới biết được...
Hàn Sương rời đi, không dám gọi xe tải nữa mà trực tiếp gọi xe taxi bình thường trên phố đến sân bay, lên chuyến máy bay cuối cùng.
Cho dù đã giải hòa với Trần Thanh Xuyên, nhưng cô ta vẫn cảm thấy vẫn nên cẩn thận chút thì hơn, miễn cho lại bị người ta kéo về.
Đợi đến lúc lên máy bay, tâm tình của cô ta mới hoàn toàn bình tĩnh lại, không còn lo lắng đến Trần Thanh Xuyên nữa.
Ấy thế mà, sau đó vẫn có tiếp viên hàng không đến bên cạnh cô ta, đưa đồ uống cho cô ta, đồng thời đưa luôn cho cô ta một tờ giấy.

Hàn Sương mở tờ giấy đặt dưới cốc nước, khóc không ra nước mắt.

Bởi vì trên giấy viết mấy chữ.

"Hãng hàng không này cũng là của tập đoàn Đại Minh tôi."
Hàn Sương thật sự phục rồi, sao đi đến đâu cũng không thoát nổi Trần Thanh Xuyên thế!
Song cũng không thể không thừa nhận, tài lực hùng hậu của tập đoàn Đại Minh khiến cô ta rung động khắc sâu.
Cô ta vốn tưởng rằng tập đoàn Đại Minh chẳng qua chỉ là một tập đoàn được niêm yết trên thị trường, cùng lắm thì mở thêm mấy chi nhánh thôi, không nghĩ tới dưới danh nghĩa của người ta lại có nhiều sản nghiệp và nghiệp vụ như vậy, thậm chí đến hãng hàng không cũng là của tập đoàn Đại Minh.
Có kinh tế mạnh mẽ thế này, nếu nhà họ Hàn bọn họ muốn cọ xát với anh, hình như độ khó không phải lớn dạng vừa.
Mà đổi góc độ suy nghĩ, nếu Tô Tuyết và Trần Thanh Xuyên thật sự kết hôn, đây cũng không phải chuyện không tốt.
Đứng ở góc độ gia tộc mà nói, người nhà họ Hàn sẽ thích chuyện này thành sự thật, dù sao người ta cũng là kẻ mạnh, có thể mang đến cho nhà họ Hàn sự trợ giúp vô cùng to lớn, nói không chừng còn có thể giúp nhà họ Hàn vươn cao thêm một bước.
Chẳng qua về phía bên chỗ Tô Tuyết mà nói, Trần Thanh Xuyên còn một Triệu Hồng Vũ, chuyện này...
Hàn Sương do dự mãi, cuối cùng cũng không nghĩ ra lựa chọn thích hợp, cô ta cảm thấy thôi, không suy nghĩ nữa cho rồi.

Tô Tuyết đã vui vẻ chấp nhận, một người ngoài như cô ta còn có thể nói gì? Huống hồ Trần Thanh Xuyên quả thật đối xử với Tô Tuyết rất tốt, nói không chừng đây là nhân duyên trời định cũng nên! Trong lòng Hàn Sương nghĩ như vậy, cũng không còn quan tâm nữa, quay đầu ngắm mây trắng bên ngoài cửa sổ.
Mây trắng rất đẹp, khi thì giống tuấn mã lao như bay, khi thì như là chú linh dương đơn thuần.
Nhưng giây tiếp theo, Hàn Sương đột nhiên phát hiện có hai đám mây chen chúc một chỗ, một trước một sau, cực kỳ giống hình ảnh ngày đó cô ta nhìn thấy Trần Thanh Xuyên và Triệu Hồng Vũ trong hang động, điều này khiến cho hai má Hàn Sương nhất thời nổi lên nét ửng đỏ say lòng người.
Cô ta cũng không biết, rõ ràng chỉ là hai đám mây thôi, làm sao mình lại có thể đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng ngày ấy trong hang động.

Càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy việc này đều tại Trần Thanh Xuyên, chắc chắn là bị Trần Thanh Xuyên bắt nạt nhiều quá cho nên mới suy nghĩ miên man...
Hàn Sương trách cứ trên máy bay một hồi, Trần Thanh Xuyên đương nhiên không biết.
Lúc này anh đang ở trong phòng xem tivi với Tô Tuyết.
Xem tivi đương nhiên là thứ yếu, chủ yếu vẫn là thả lỏng tâm tình cho Tô Tuyết, cũng nói cho cô biết chuyện của Hàn Sương.
"Thật ra Hàn Sương cũng là có ý tốt, cô ta không có ý gì xấu, em thử nghĩ mà xem, nếu không phải lo lắng cho em, cô ta đâu cần hao hết tâm tư đi điều tra anh, bản chất cô ta vẫn là muốn tốt cho em mà? Cho nên chuyện này em không cần suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà cô ta có lòng tốt không có nghĩa là người nhà họ Hàn có lòng tốt, bên kia dù sao cũng là người chảy chung dòng máu với em."
"Nếu bọn họ còn không chịu bỏ qua cho em, vẫn muốn tìm người khác tới khuyên em, nên gặp thì cứ gặp, có thể làm dịu quan hệ thì làm dịu quan hệ.

Em nghĩ mà xem, nếu quan hệ của em và nhà họ Hàn dịu đi, tương lai nếu có hiểu nhầm anh, không phải còn có thể không cần cúi đầu với anh sao? Trực tiếp đến tìm người nhà họ Hàn ra mặt giúp em giải quyết vấn đề là được, em vẫn có thể giữ lại kiêu ngạo của mình."
Sau khi Trần Thanh Xuyên nói xong, Tô Tuyết cho anh một quyền, hiển nhiên là đang hờn dỗi Trần Thanh Xuyên bóc trần khuyết điểm của mình.
Có điều cô vẫn hiểu ý tốt của Trần Thanh Xuyên, bởi vì Trần Thanh Xuyên thật sự muốn tốt cho cô.
"Thanh Xuyên, cám ơn anh, thật sự vô cùng cảm ơn anh."
Trong lòng Tô Tuyết có thiên ngôn vạn ngữ, song không biết phải nói thế nào với Trần Thanh Xuyên.
Chẳng qua có một chuyện cô ấy vô cùng chắc chắn: Nếu trên thế giới này chỉ có một người có thể vì cô mà tận tâm tận sức không cần báo đáp, vậy thì người này chỉ có thể là Trần Thanh Xuyên, ngoài Trần Thanh Xuyên không còn ai khác....


Bình luận

Truyện đang đọc