Mà mục tiêu của hắn chính là trái tim của Lăng Hàn, đây là muốn một kích trí mạng!
Tên đầu trọc lại không biết người trên thuyền đã sớm ám sóng dũng động, thấy một màn như vậy không khỏi kỳ quái, nhưng không sao cả, ngược lại mục tiêu của bọn họ chính là giết toàn bộ nam nhân, còn là ai hạ thủ lại có quan hệ gì chứ?
Sắc mặt của Chu Cao Dương nghiêm nghị, hai tay nắm trên chuôi kiếm, có thể thấy trên tay có thần văn phát quang, kéo dài đến trên thân kiếm, để thanh kiếm này bùng ra hào quang kinh người.
Hắn hiển nhiên cũng cực kỳ kiêng kỵ thể phách của Lăng Hàn, bởi vậy một kích này là toàn lực, nhất định phải đâm thủng thân thể của Lăng Hàn.
- Vạn Ảnh Hóa Thân Quyết!
Lăng Hàn khẽ quát một tiếng, đợi trong nháy mắt mũi kiếm chạm vào thân thể, hắn liền tiến nhập Hắc Tháp.
Chu Cao Dương một kiếm này nhất thời đâm không.
Phải biết một kiếm này của hắn chính là toàn lực ra hết, đâm vào không khí, lực lượng vô tận không được phát tiết, tự nhiên thân hình không khống chế được, đằng đằng đằng vọt tới trước.
Phốc!
Thật đúng dịp, một kiếm này vừa khéo đâm lên đùi một gã hải tặc, đau đến người nọ kêu thảm thiết, nhìn lại, hắn cũng mạc danh kỳ diệu, bởi vì hắn đang cùng một gã thuyền viên quần nhau, vì sao ngươi đột nhiên đâm ta một kiếm?
Còn không có chờ hắn biểu thị vô tội, thình thịch, tên thủy thủ đối chiến với hắn nắm lấy cơ hội, một búa đập tên hải tặc này thành ba đoạn.
Hưu, Lăng Hàn hiện thân ra, tự nhiên vẫn là chỗ cũ.
- Ừ?
- Di?
Chu Cao Dương, tên đầu trọc đồng thời phát sinh kinh dị, mấy người để lực chú ý ở trên người Lăng Hàn cũng không ngoại lệ, vừa rồi... Lăng Hàn đột nhiên tiêu thất?
Vạn Ảnh Hóa Thân Quyết?
Những người này đều tự động tiêu hóa đạn khói mà Lăng Hàn thả ra, bởi vì so với Không Gian Thần Khí, bọn họ càng thêm tin tưởng này là một môn thân pháp kỳ diệu không gì sánh được, nói giỡn, một con kiến hôi từ Tiểu Thế Giới đến làm sao có thể đạt được bảo vật của Sáng Thế cảnh?
Trong đầu bọn họ căn bản không có nghĩ tới bốn chữ Không Gian Thần Khí.
Thân pháp này quá ngưu bức, phải biết thực lực của Chu Cao Dương vượt qua Lăng Hàn một mảng lớn, hơn nữa lựa chọn thời cơ xuất thủ càng chuẩn, nhưng dù như vậy, một kiếm này vẫn không có thành công.
Tê, con kiến hôi từ Tiểu Thế Giới đến này thật khó giết như vậy sao?
Lăng Hàn cười lạnh nói:
- Nguyên lai sát thủ thần bí kia... là ngươi!
Chu Cao Dương mặt không biểu tình nói:
- Ngươi đã sớm hoài nghi ta?
- Ta ly khai Hoàng Đô, đối với chút Si Mị Võng Lượng như các ngươi mà nói, tự nhiên là một cơ hội tốt không cho bỏ qua, Ám Dạ Đường như thế nào sẽ không có hành động? Ta đã sớm suy đoán sát thủ thần bí đến từ Ám Dạ Đường, mà trong mắt ta, ngươi hiềm nghi lớn nhất!
Lăng Hàn nói, như thân phận bọn người La Ngọc, Liễu Oánh, Tả Tiêu là chắc chắn, như vậy muốn nói Ám Dạ Đường phái ra sát thủ, dĩ nhiên là ở trong bốn người Kim Trí Huy, Chu Cao Dương, Phục Thiên cùng Ân Nguyên Hương.
Bất quá, tuy Kim Trí Huy cũng sử dụng kiếm, nhưng kiếm pháp đại khai đại hợp, thậm chí có chút vị đạo tông sư, hoàn toàn không hợp thủ pháp đánh lén lúc trước.
Phục Thiên thì càng không cần nói, thiếu niên này quả thực chính là một con dã thú, phong cách chiến đấu là dã man hệ, mỗi một bộ phận trên người đều là vũ khí, khửu tay kích, đầu gối đỉnh, đầu đụng, thậm chí còn há mồm cắn người, giống như một Người Man Rợ.
Ân Nguyên Hương dùng tiên, thủ giỏi không thiện công.
Như thế so sánh, Chu Cao Dương liền là sát thủ của Ám Dạ Đường, đồng thời cũng là người ra tay sát hại lúc trước.
Tuy Lăng Hàn cùng tên đầu trọc kịch chiến, nhưng một bộ phận lực chú ý vẫn đặt ở trên người hắn, biết chiến đấu hỗn loạn như thế, nói không chừng đối phương sẽ như Độc Xà đánh lén.
Hắn quả nhiên không có đoán sai.
- Dù ngươi biết thì như thế nào, vẫn phải chết!
Chu Cao Dương cười lạnh, một kiếm tước tới.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Lão huynh, ngươi nghìn vạn lần không nên kéo người vô tội vào.
- Nga, lẽ nào ngươi còn muốn xuất đầu thay bọn họ sao?
Chu Cao Dương một kiếm đón một kiếm, kiếm kiếm sắc bén, dương động thần quang đáng sợ. Kiếm chiêu của hắn ngắn gọn không gì sánh được, chính là đánh chỗ yếu hại, bỏ hết tất cả kỹ xảo.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Ta cũng không có rãnh rỗi như vậy, nhưng có người đã sớm muốn đánh ngươi thành cặn bả!
- Nga, là ai?
Chu Cao Dương nói, nhưng kiếm trong tay không hề chậm chạp.
- Là ta!
Trong một tiếng hừ lạnh, chỉ thấy thân ảnh của Dương Thiết Thành xuất hiện, thân thể tản mát ra khí thế đáng sợ, sắc mặt xanh đen, tràn đầy sát khí lành lạnh.
Trong nháy mắt toàn thân Chu Cao Dương nổi da gà, chỉ cảm thấy hàn khí từ đáy lòng sinh sôi, trong nháy mắt truyền đến tứ chi.
Hắn và Dương Thiết Thành kém tới một tiểu cảnh giới hoàn chỉnh, mà hắn chỉ là sát thủ kinh nghiệm phong phú, không phải thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến, trái lại Dương Thiết Thành, người ta chính là thiên tài Nhị Tinh!
Nói cách khác, song phương kém tới sáu tiểu cảnh giới nhỏ.
Này là nghiền ép tuyệt đối.
Hắn cũng không phải Lăng Hàn, thể phách mạnh mẽ, đối mặt cường giả như Dương Thiết Thành, hắn rất có khả năng ở trong vòng mười chiêu bị trấn giết.
- Dương Thiết Thành, nhận lấy cái chết!
Ba gã cường giả hải tặc cũng giết lại đây.
Dương Thiết Thành chỉ lấy một tay đối kháng, một bên lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Cao Dương nói:
- Ngươi còn có cái gì muốn nói?
Chu Cao Dương không nói, đột nhiên, hắn nhân kiếm hợp nhất, hưu, bay thẳng ra xa.
Không phải công kích Dương Thiết Thành, cũng không phải muốn đồng quy vu tận với Lăng Hàn, mà trực tiếp lao ra ngoài khơi, hiển nhiên, hắn muốn chạy trốn vào đáy biển. Tuy nơi này trọng lực lớn đến đáng sợ, người xuống phía dưới căn bản là chìm tới đáy, bất quá có thể giống như người thường đi từng bước một, thời gian lâu, mười năm tám năm khẳng định vẫn có thể đi ra nội hải.
Tổng so với liều mạng cùng Dương Thiết Thành, mất tính mệnh thì tốt hơn nhiều?
- Còn muốn chạy?
Dương Thiết Thành cười lạnh, tay kia lộ ra, bắt tới Chu Cao Dương.
Một kích này, hiển lộ hết thực lực đáng sợ của đại viên mãn đỉnh phong, bàn tay to màu đen mở ra, hóa thành một tòa núi nhỏ, hơn mười thần văn chớp động, tản mát ra khí tức kinh động tâm phách.
Oanh, bàn tay này quá lớn, trong nháy mắt liền bao lại cả chiến thuyền thuyền, chặn lối đi của Chu Cao Dương.
- Trùng Tiêu Nhất Kiếm!
Chu Cao Dương khẽ quát một tiếng, thân hình bỗng nhiên gia tốc, Nhân Kiếm Hợp Nhất, đụng tới bàn tay.
---------------
Cảm hứng mới