Đồng hồ cát động, bắt đầu so tài.
Ngô Hạo Dương chắp hai tay sau lưng:
- Đều cút ra ngoài cho ta!
Cái gì!
Đám người nghe xong đều choáng nặng, hôm qua một mình đánh thập đại lão nhân, hôm nay lại muốn ra tay với tất cả tân sinh, ngươi đây là tiết tấu muốn làm vạn nhân địch sao?
Gia hỏa này quả nhiên không chịu an phận, mà lần này tuyệt hơn, nếu năm người Lăng Hàn rút lui toàn bộ, vậy thì không có trước ba, chỉ hắn một người mà thôi.
Ba viên Thất Sát Thất Bạo đan kia có phải đều quy hắn hay không?
Không thể không nói, mặc dù Ngô Hạo Dương làm việc cuồng ngạo, lại tuyệt không ngốc, ngươi nhìn, hắn đây không phải chế tạo cơ hội cho mình, có thể độc lấy ban thưởng sao?
Cái này còn không thông minh, còn chưa đủ sáng ý sao?
- Ngô Hạo Dương, ngươi thật sự coi mình mạnh đến mức không người có thể địch?
Thích Trường Quân mở miệng, bắp thịt cả người cao cao nâng lên, tản ra lực lượng kinh người, tựa hồ chỉ cần máu tươi phun trào một chút, Tinh Thần cũng muốn rơi xuống.
- Ít nói nhảm đi, không lăn, bản thiếu liền giúp các ngươi xéo đi!
Ngô Hạo Dương không kiên nhẫn nói, hắn tin tưởng có ba viên Thất Sát Thất Bạo đan, hắn chẳng những có thể tiến lên chuẩn Thiên Tôn, còn có thể đột tiến một mảng lớn.
Mục tiêu của hắn là Lâm U Liên cùng Tân Khí Hổ, vội vàng muốn đuổi kịp bộ pháp của hai người này, sau đó đánh bại hai người, tuyên cáo cho thế nhân, hắn mới là thiên tài mạnh nhất của toàn bộ Nguyên Thế Giới, mà tương lai cũng chỉ có hắn mới có thể đánh bại Cuồng Loạn.
Hắn không rảnh cùng những cái gọi là thiên tài này lãng phí thời gian, căn bản không xứng.
- Vậy cũng chỉ có sử dụng bạo lực!
Chu Nghiên lạnh như băng nói, để khí chất thanh lãnh của nàng càng thêm nổi bật.
Tất cả mọi người làm xong chuẩn bị xuất thủ, không chỉ Ngô Hạo Dương, những người khác cũng có thể là địch nhân của mình.
- Một đám ngu xuẩn mất khôn!
Ngô Hạo Dương ngang nhiên giết ra.
Ngô Hạo Dương vô cùng bá đạo, trong mắt hắn, vô luận là thập đại cao thủ trên hiện bảng ngày hôm qua, hay những lực lượng mới xuất hiện hôm nay, đều chỉ có bị hắn quét ngang.
Hai cánh tay hắn mở ra, một tay hóa thành dây leo vô tận, mở rộng tới Lăng Hàn, Đồ Thạch, Thiết Băng Hà cùng Chu Nghiên, một tay khác thì hóa thành Hỏa Long, ấn qua Thích Trường Quân.
Dây leo trong nháy mắt sinh trưởng, hóa thành một mảnh rừng rậm, phảng phất như muốn ngăn cách bốn người Lăng Hàn ra, trước hết để cho Ngô Hạo Dương cùng Thích Trường Quân phân ra thắng bại.
Thích Trường Quân thét dài một tiếng, không sợ nghênh tiếp.
Bành!
Hỏa Long đánh vào trên người hắn, diễm hỏa quấn động, nhưng trong nháy mắt Thích Trường Quân liền từ trong hỏa diễm vọt ra, quần áo trên người đốt đỏ lên, nhưng làn da của hắn lại bình yên vô sự.
Hết sức kinh người, quần áo kia là dùng Tiên Kim kéo tơ dệt thành, hiện tại Tiên Kim cũng thiêu đến đỏ thấu, nhưng da của hắn lại không có một chút xíu biến hóa, lực phòng ngự quá mạnh.
- Ha ha, không phải chỉ có ngươi mới có được phòng ngự vô địch!
Thích Trường Quân cười to, hai tay hợp lại cùng nhau, hung hăng đập qua Ngô Hạo Dương.
- Cái này cũng xứng vô địch?
Ngô Hạo Dương cười nhạo nói, tay phải nâng lên, bành, đã giữ lấy hai tay của Thích Trường Quân.
- Xem ta làm sao xé rách nó!
Một bên khác, rừng rậm dây leo đã bị oanh hủy, từng thiên kiêu tuổi trẻ ngang nhiên đứng thẳng, ai cũng tản ra chiến ý xông phá Thiên Địa, nhưng bọn hắn không có xuất thủ, mà đứng chắp tay, nhìn Thích Trường Quân cùng Ngô Hạo Dương chiến đấu.
Bọn hắn đều kiêu ngạo, khinh thường cùng người liên thủ.
- Ngược lại là có chút xem thường các ngươi, bất quá... không hề có sự khác biệt!
Ngô Hạo Dương cười lớn một tiếng, lại công về phía Thích Trường Quân.
Thích Trường Quân đồng dạng bá khí, quơ song quyền nghênh tiếp.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hai người đối oanh, luận lực lượng vẫn là Thích Trường Quân hơi chiếm thượng phong, nhưng còn không đến mức sinh ra ưu thế nghiền ép.
- Không gì hơn cái này!
Thích Trường Quân cười lạnh nói.
- Thật sao?
Ngô Hạo Dương lộ ra nụ cười tà khí, ông, toàn thân hắn đột nhiên phát sáng, sau đó liền thành một vệt ánh sáng.
Lại tới.
Tất cả mọi người nghiêm nghị, hôm qua Ngô Hạo Dương hóa thành một vệt ánh sáng, vạn pháp bất xâm, chư lực không thương tổn, hiện tại hắn lại tiến vào dạng trạng thái này, Thích Trường Quân có biện pháp phá giải sao?
Oanh, song quyền của Thích Trường Quân vung qua, lại từ trong thân thể Ngô Hạo Dương xẹt qua, không có tạo thành một chút xíu tổn thương.
Quả nhiên, ngay cả Thích Trường Quân cũng không có cách nào?
- Hắc hắc!
Ngô Hạo Dương cười lạnh, tay phải chộp tới đầu của Thích Trường Quân.
Một chiêu này mang theo ô nhục rất lớn, rõ ràng là xem thường Thích Trường Quân.
Thích Trường Quân hừ một tiếng, thân hình nhanh chóng thối lui, hắn đương nhiên cân nhắc qua, nếu một kích vô hiệu, lọt vào Ngô Hạo Dương phản kích lại nên như thế nào? Bởi vậy, một kích này của Ngô Hạo Dương cũng không có nằm ngoài dự liệu của hắn.
Ngô Hạo Dương một kích thất bại, hắn cũng không có để ở trong lòng, dưới chân điểm một cái, thân hình lần nữa đập ra, đuổi theo Thích Trường Quân.
Hai người tái chiến, nhưng cái này đã không gọi chiến đấu, vô luận Thích Trường Quân làm sao cũng đánh không trúng Ngô Hạo Dương, vậy chiến lực của hắn lại nghịch thiên thì như thế nào, căn bản không phát huy ra được.
Bởi vậy, đây là đơn phương truy kích.
Ngô Hạo Dương truy, Thích Trường Quân trốn.
Không thể nói thực lực của Thích Trường Quân không bằng Ngô Hạo Dương, nhưng hiện tại Ngô Hạo Dương không thể gây thương tổn, hoàn toàn đứng ở thế bất bại, để Thích Trường Quân chỉ có thể không ngừng chạy.
Chẳng lẽ không có biện pháp làm gì được Ngô Hạo Dương sao?
Chiến lực của hắn xác thực rất mạnh, nắm giữ chí ít ba môn Thiên Tôn Bảo thuật, nhưng người nơi này đều cho rằng mình sẽ không thua, nhưng làm sao mới có thể tổn thương Ngô Hạo Dương, đây cũng thành vấn đề cực kỳ lớn.
Lúc trước Thiên Sinh mới vào Thiên Hạ Đệ Nhất võ viện, cũng có thể làm cho Tiên Vương tầng chín bất đắc dĩ, chính là bởi vì hắn thân thể như Tiên Kim, nhưng bây giờ Ngô Hạo Dương lại tiến thêm một bước, ngay cả đụng cũng đụng không đến.
Phải biết, Thiên Sinh còn có thể bị áp chế, còn có thể bị khốn trụ, nhưng đối với Ngô Hạo Dương lại thực sự không có biện pháp nào.
- Ta đến!
Đồ Thạch khẽ quát một tiếng, giết về phía Ngô Hạo Dương.
Hắn như một con Mãnh Hổ, toàn thân quấn quanh lấy hắc quang, thuần túy như thiên địa sơ khai, giương động lên khí tức viễn cổ Hồng Hoang.
- Trước đánh bại ngươi cũng giống như vậy!
Ngô Hạo Dương xoay người lại, đánh tới Đồ Thạch.
Bộ này đầu truyện bth mà về sau lại hay,nói chung khá nhiều bất ngờ,cốt truyện về sau khó đoán. Bộ truyện tui thích nhất hiện nay và sau này chưa chắc có bộ vượt đc.