Nhưng không thể luôn tìm cớ rời đi được, đôi khi Lăng Hàn sẽ cùng mọi người dùng Tứ Phương quyền hấp thu lực lượng thiên địa. Nhưng hắn hấp thu được lực lượng có nhiều tạp chất, không tinh thuần, sau đó dùng công pháp Hầu Ca chiết xuất, tiến bộ chậm chạp vừa lãng phí thời gian.
May mắn chỉ có mười ngày, đến ngày thứ mười một bọn họ đến Phong Loan sơn.
Núi này không có cổ tích gì nên không bị thế lực nhân loại chiếm cứ, không có nhiều yêu thú. Tối đa chỉ có yêu thú đẳng cấp nhị mạch, tam mạch nên ít ai đến đây.
Có người hái thuốc đến đây thử vận may, thấy có con mãng xà cạnh ao nước, đánh bạo đến gần xem mới phát hiện Phục Lăng quả.
Người này bán tin tức cho thế lực địa phương, cuối cùng lộ tiếng gió mọi người đều biết.
Trong đoàn người Lăng Hàn có tám cường giả từ thập mạch trở lên, lực lượng này rất mạnh, ngẫu nhiên gặp dã thú hoặc yêu thú sẽ bị một chưởng một chưởng quyền đánh chết từ xa, thành thức ăn cho họ.
Yêu thú tiến hóa lấy bí lực rèn luyện thân thể, thịt rất tươi ngon, dù chỉ nướng chín cũng đã ngon vô cùng.
Đám người trẻ tuổi Nhiếp Dương, Đàm Cao Bác luôn ở trong tông, Hải Bình sơn không có yêu thú, nên đi ra ngoài một chuyến giãn gân cốt làm bọn họ không muốn quay về.
Dọc đường đi Lăng Hàn thấy nhiều phế tích thành thị, đa số hoang tàn, có nơi thành chỗ ở của yêu thú, bị chúng nó chiếm cứ.
Nhân loại thành lập thành thị mới là những tòa thành bảo thép cứng để ngăn chặn yêu thú xâm chiếm, dù vậy vẫn có tòa thành bị công chiếm. Có nơi khiến đám người Tôn Kiếm Phương cứng lưỡi thật lâu không nói nên lời.
Vì tòa thành này bị một cước đạp bằng.
Phải là thể hình to lớn cỡ nào, lực lượng khủng bố bao nhiêu mới một cước đạp bằng thành lũy thép cứng đúc bằng kim loại địa hóa nguyên thiết?
Nếu có cự thú khủng bố như vậy xâm chiếm Cổ Đạo tông thì Cổ Đạo tông chặn lại được không?
Tôn Kiếm Phương suy đoán trong yêu thú chắc có sinh linh dẫn đầu đột phá cảnh giới trên Thông Mạch cảnh, lực lượng tăng cao nghiêng trời lệch đất nên có uy năng khủng bố như vậy.
Đây không phải tin tốt, nhân loại có thể kéo dài hơi tàn vì bên trong xuất hiện cường giả thập nhị mạch, tương đương với mạnh nhất trong yêu thú. Nếu trong yêu thú xuất hiện tồn tại vượt qua thập nhị mạch thì cân bằng sẽ bị đánh phá.
Tôn Kiếm Phương thấy mọi người sĩ khí giảm thấp thì an ủi:
- Đừng quá lo, Cổ Đạo tông có trận pháp bảo vệ, không phải chó mèo gì có thể tùy ý xông vào.
Tôn Kiếm Phương bá khí bổ sung thêm một câu:
- Hơn nữa có lão phu ở, sợ gì?
Đây là nền tảng của Cổ Đạo tông, lúc trước Tôn Kiếm Phương dùng hai nắm đấm đánh phẳng Hải Bình sơn, yêu thú cũng phải lùi bước nhường lại ngọn núi báu.
Đám người Hạ Quan gật đầu, nhưng bọn họ có nỗi lo khác. Tôn Kiếm Phương đã già, gần đến hạn lớn một trăm năm mươi tuổi rồi, lão còn chống được vài năm?
Phong Loan sơn, thế núi liên miên, vô số ngọn núi hiểm.
Mục tiêu của nhóm Lăng Hàn là một ngọn núi tên Quan Thiên phong, thế núi cheo leo. May mắn họ có đẳng cấp thất mạch trở lên, lực lượng cao ngàn cân, tay chân nhanh nhẹn, núi hiểm không phải vấn đề lớn.
Nhưng thế núi hiểm trở khó leo, nên họ mất nửa ngày mới tới ngọn núi.
Núi bình thường mũi nhọn như kiếm bén đâm vào tầng mây, nhưng núi này thì phẳng như cái đầu trọc.
Trên đỉnh núi phẳng có cái ao nước hình trứng, dài nhất cỡ trăm trượng, hẹp nhất cỡ năm mươi trượng. Ao nước thế này ở trên đỉnh núi thật là không nhỏ.
Mặt trời treo cao nhưng mọi người thấy lạnh lẽo, phải vận chuyển lực lượng cho máu sôi sục mới tránh cho bị đông cứng.
Lạnh lẽo toát ra từ ao nước, bên trên ao nước vì không khí nóng gặp lạnh hóa mây mù, cảm giác nhẹ nhàng tựa tiên.
Trên ngọn núi không chỉ có đoàn người Lăng Hàn, còn chín nhóm người khác tự chiếm một góc, phân biệt rõ ràng.
Mỗi đoàn người có nhiều có ít, ít nhất chỉ có chín người, nhiều nhất thì hai mươi mấy người. Bọn họ có điểm chung là có già có trẻ, chênh lệch tuổi rất lớn.
Thấy đoàn người Tôn Kiếm Phương, những thế lực lên tiếng:
- Cổ Đạo tông đến kìa!
- Tôn Kiếm Phương cũng hành động? Ha ha, xem ra Cổ Đạo tông rất chú trọng.
- Thì U Minh phái các ngươi cũng có Mạnh Duệ Ninh Mạnh chưởng môn ra mặt đó thôi.
- Ha ha, vì Phục Lăng quả làm vậy là bình thường.
Tôn Kiếm Phương quét mắt qua từng đoàn người, nở nụ cười:
- Có nhiều bằng hữu cũ thật.
Một lão nhân tóc bạc lớn tiếng nói:
- Tôn lão đầu, ngươi chưa chết?
Lão nhân thân thể chắc khỏe, nhìn lớn tuổi nhưng như con gấu điên, toát ra cảm giác lực lượng kinh người.
Tôn Kiếm Phương nhỏ giọng giới thiệu cho nhóm Lăng Hàn:
- Đây là Cát Nguyên Long, tông chủ Thần Phong tông.
Sau đó Tôn Kiếm Phương cười to:
- Cát lão đầu, ngươi chưa chết còn không biết ngượng rủa lão phu?
Cát Nguyên Long hỏi:
- Ngươi đã sớm là thập nhị mạch còn đến góp vui làm gì?
Tôn Kiếm Phương lắc đầu nói:
- Ngươi cũng vậy thôi, không bỏ mặc được.
Cát Nguyên Long nói:
- Nghe nói Cổ Đạo tông các ngươi có thiên tài tên Lý gì đó đan, vừa lúc lão phu có chắt trai có chút thành tựu, hay là để bọn họ luận bàn đi?
Cát Nguyên Long vẫy tay, một người trẻ tuổi bước ra, vóc dáng vô cùng vạm vỡ giống tháp sắt.
Người trẻ tuổi chắp tay nói với nhóm Lăng Hàn:
- Tại hạ tên Cát Bằng Phi, muốn thỉnh giáo với Lý sư huynh.
Khóe môi Tôn Kiếm Phương co giật. Lý Trường Đan phản tông sớm bị Lăng Hàn đánh chết thì làm sao đi ra luận bàn được? Nhưng đây là việc xấu trong nhà, không thể nói cho người ngoài biết.
Tôn Kiếm Phương thản nhiên nói:
- Lý Trường Đan không đến.
Cát Nguyên Long trợn to mắt nói:
- Tôn lão đầu, ngươi sợ thua phải không?
Tôn Kiếm Phương nhìn Cát Nguyên Long:
- Nếu ngươi không biết thì đánh tới khi ngươi phục.
Cát Nguyên Long tức giận vuốt tay áo:
- Đánh thì đánh, sợ ngươi sao?
Bá đạo đi ra khuyên nhủ:
- Ha ha, hai vị bớt giận đi, đừng đậm mùi thuốc súng như vậy.
Người này già rất lạ, lông mày trắng rũ xuống cả tấc che mất con mắt, không biết có thấy rõ không.
- Hay chúng ta so tài xem ai giết con cự mãng trong nước trước?
Đây là Tào Thông của Thương Vũ thành, nhân vật cùng thời kỳ với Tôn Kiếm Phương, Cát Nguyên Long, giờ là Vương Giả mạnh nhất thập nhị mạch.
Cát Nguyên Long trợn trắng mắt nói:
- Giết thế nào?
Tính cách Cát Nguyên Long rất nóng nảy, như thể nhìn ai cũng gai mắt:
- Chúng ta cùng lắm nín thở mười mấy phút, ao nước này cực kỳ sâu, không thể giết con yêu thú trong thời gian ngắn vậy được.
Một bà lão tặc lưỡi nói:
- Rắn to trên cửu mạch, mật rắn của nó là đồ tốt. Theo sách cổ ghi có thể trừ bách độc, dưỡng mắt tăng cao thị lực.
Bộ này đầu truyện bth mà về sau lại hay,nói chung khá nhiều bất ngờ,cốt truyện về sau khó đoán. Bộ truyện tui thích nhất hiện nay và sau này chưa chắc có bộ vượt đc.