Các trưởng lão giật mình kêu lên:
- A? Có tác dụng như vậy sao?
Tôn Kiếm Phương gật đầu nói:
- Nhưng không biết cổ trận chưa tu sửa hoàn toàn hay vì bẩm sinh mà không thể điều chỉnh tu vi hai bên ngang bằng nhau. Nếu chỉ kém một mạch thì trận pháp sẽ không điều chỉnh, vượt qua một mạch thì phe cảnh giới cao hơn sẽ bị đè xuống một mạch.
Các trưởng lão gật gù, nếu vậy thì có thể đánh nhau công bằng. Mặt khác thiên tài có thể nổi bật, ví dụ như Lý Trường Đan, thông thường là vô địch cùng đẳng cấp, dù gặp đối thủ cao hơn một mạch cũng có thể giữ cho không bị thua.
Nhưng thập mạch áp chế cửu mạch quá lớn, Lý Trường Đan chỉ có thể vô địch cùng đẳng cấp, không cách nào đối kháng thập mạch. Nếu đối thủ rớt xuống cửu mạch thì Lý Trường Đan vẫn là Lý Trường Đan, sức chiến đấu số một trong cổ trận.
Hạ Quan gật đầu ngay:
- Tốt, đề nghị của tông chủ rất hay. Tuyển chọn tự do thì mỗi người đều có thể tham gia, người nổi bật hoàn toàn xứng đáng là đạo tử, không ai nói được gì.
Đám người Thích Phong gật đầu theo:
- Đúng!
Cách này rất công bằng, nhưng thực lực của Lý Trường Đan bày ra đó, ai có thể tranh với gã? Nói thật dù là bọn họ đi vào cổ trận chưa chắc đánh lại Lý Trường Đan.
Tôn Kiếm Phương lạnh nhạt nói:
- Vậy thì quyết định như thế đi, thời gian là mười ngày sau.
***
Một tin tức truyền ra chấn động nguyên Cổ Đạo tông.
Tuyển chọn tự do đạo tử!
Không phải tông chủ, trưởng lão quyết định mà chọn tự do?
Chọn thế nào?
Sau khi tìm hiểu tình huống mọi người lắc đầu, quy tắc như thế thì ai giành thắng Lý Trường Đan?
Cũng có một số người ôm mong chờ, vì trong cổ trận không đơn giản chỉ chiến đấu còn phải xem vận may. Có lẽ nếu vận may bùng nổ, không cần chiến đấu thì mình là người chạy ra đại trận đầu tiên.
Mọi người đều đang chuẩn bị, còn khoảng mười ngày nên phải sẵn sàng mọi thứ.
Sau khi nghe tin Lăng Hàn hơi bất ngờ, vì lúc trước Tôn Kiếm Phương nói cho hắn ba năm để hắn vào thập nhị mạch, lập tức lập hắn làm đạo tử, nhưng sao đột nhiên thay đổi?
Có điều trong đại trận áp chế tu vi, chỉ chênh lệch một mạch thì Lăng Hàn tự tin mình sẽ chiến thắng mọi đối thủ.
Vấn đề nằm ở chỗ tại sao thời gian tuyển đạo tử nhanh như vậy, có người quấy rối trong đó?
Ban đầu Lăng Hàn không đoán ra nguyên nhân, nhưng hai ngày sau có tin Lý Trường Đan sắp đính hôn với Hạ Diệu Âm, thời gian là ngày thứ nhất sau tuyển chọn tự do đạo tử.
Thì ra là vậy, Hạ Quan đầu têu, cho các trường lão khác một số lợi lộc khiến họ hợp tác ép cung, làm Tôn Kiếm Phương phải thỏa hiệp.
Ưm, lại là Lý Trường Đan.
Lăng Hàn sờ cằm, phát ra hắn không quan tâm nhiều đến thân phận đạo tử, hắn tin tưởng chính mình, thân phận đạo tử gì đó không thể quyết định cái gì. Nhưng Lý Trường Đan giở thủ đoạn chọc Lăng Hàn rất bất mãn.
Ăn hiếp người sao?
Lý Trường Đan ham muốn thân phận đạo tử như thế thì hắn sẽ cướp đi.
Lý Trường Đan?
Tốt thôi, hắn sẽ đụng độ thiên tài số một Cổ Đạo tông thử xem sao.
Lăng Hàn tranh thủ trong mười ngày này trừ thăng cấp còn luyện tập Yêu Hầu quyền. bộ pháp này thật là bác đại tinh thâm, đủ cho hắn nghiền ngẫm cả đời.
Mười ngày sau.
Tất cả người trẻ tuổi trong Cổ Đạo tông đi đến trước đại trận, chân núi có đạo điền, rậm rạp, một phần con sông.
- Các ngươi nói xem ai sẽ nhận được vị trí đạo tử?
- Xì, còn phải nói? Chắc chắn là Lý sư huynh.
- Đúng rồi, Lý sư huynh chẳng những là cửu mạch còn vô địch cùng giai, không nghĩ ra Lý sư huynh sẽ gặp đối thủ.
- Chưa chắc, như Nhiếp Dương, Đồ Lạc cũng không yếu, chiến đấu cùng giai chưa biết được ai thua ai thắng.
- Đùa, chiến đấu cùng giai thì Lý sư huynh vô địch là cái chắc. Hơn nữa Nhiếp Dương, Đồ Lạc vẫn chưa bước vào cửu mạch, cách biệt lực lượng một mạch thì làm sao đánh lại Lý sư huynh?
- Đúng rồi?
Cơ bản thảo luận nghiêng hướng Lý Trường Đan, dù sao từ lúc gã bắt đầu tu luyện luôn là thiên tài tuyệt đỉnh của Cổ Đạo tông, nay chiếm ưu thế về cảnh giới thì phần thắng càng tràn đầy.
Có người la lên:
- Lý Trường Đan đến rồi!
Phương xa Lý Trường Đan bước nhanh đến, một mỹ nữ yểu điệu theo cùng, là Hạ Diệu Âm mới qua sinh nhật tuổi mười tám.
Lý Trường Đan mặc đồ màu xanh tôn lên vóc dáng thon dài vạm vỡ của gã, cộng với mặt mày nho nhã, thật là phong độ phiên phiên, khiến nhiều nữ đệ tử hét chói tai.
Vẻ mặt Hạ Diệu Âm đầy kiêu ngạo, nam nhân cực kỳ ưu tú này rất nhanh sẽ trở thành vị hôn phu của nàng, sẽ là đạo tử Cổ Đạo tông, tông chủ tương lai.
Những nữ nhân kia, hừ, các ngươi chỉ xứng ghen tỵ với ta.
Môi Lý Trường Đan treo nụ cười, không ai đoán ra gã nghĩ gì.
- Xem ra tin đồn là thật, Lý sư huynh sẽ đính hôn với Hạ sư muội.
- Ài, hâm mộ Lý sư huynh quá đi. Hạ sư muội vừa xinh đẹp vừa là tôn nữ của Hạ trưởng lão.
- Nói nhảm, rõ ràng là Hạ Diệu Âm trèo cao, Lý sư huynh đẹp trai, có phong độ, có tương lai tươi sáng biết bao!
Nam ghen tỵ Lý Trường Đan, nữ thì đỏ mắt Hạ Diệu Âm. Một số người cãi nhau. Ít ai chú ý thấy Lăng Hàn từ hướng khác đi tới.
Lăng Hàn liếc Lý Trường Đan một cái, khóe môi cong lên hiểu ý. Thật ra thì Lăng Hàn hiểu biết Lý Trường Đan hơn ai khác, người như vậy tự phụ thiên tài, cho rằng Hạ Diệu Âm không xứng với mình, nhưng vì tiền đồ nên phải hy sinh một chút. Nếu là người mình yêu thật lòng ngay bên cạnh thì Lý Trường Đan đã không làm biểu tình như thế.
Lăng Hàn không hứng thú phát biểu ý kiến. Một vì hắn và Hạ Diệu Âm không phải bằng hữu, thứ hai, dù có nói nàng cũng không biết ơn ngược lại cho rằng Lăng Hàn cố ý đâm thọc.
Kệ bố nó!
Lăng Hàn đứng ở một bên chờ đợi đại trận mở ra.
Đám người Nhiếp Dương, Lao Lực Ngôn đi tới, bọn họ muốn cố gắng thử một phen, không khiến mình để lại hối hận.
Một lúc sau đám cường giả Tôn Kiếm Phương, Hạ Quan, Lao Phong cùng đến.
Trong thời đại hiện giờ mỗi võ giả là tài nguyên rất quý giá, nhưng tu thành thập mạch mới có tư cách thực sự trở thành cường giả uy chấn một phương. Trên cửu mạch có thể gọi là Vương Giả.
Đám người Tôn Kiếm Phương được công nhận là Vương Giả, đừng thấy họ già khú đế nhưng trong thân thể già nua đó ẩn chứa mấy chục, hàng trăm mãnh hổ, phát uy một cái là kinh thiên động địa.
Bộ này đầu truyện bth mà về sau lại hay,nói chung khá nhiều bất ngờ,cốt truyện về sau khó đoán. Bộ truyện tui thích nhất hiện nay và sau này chưa chắc có bộ vượt đc.