- Buông vật trong tay ngươi xuống!
Một giọng nói nữ tử vang lên, không cao nhưng rất cao ngạo, cũng rất rõ ràng.
Lăng Hàn xoay người lại, hắn nhìn thấy hai người, một nam một nữ.
Hiển nhiên, nói chuyện chính là nữ tử kia, nhưng Lăng Hàn không nhìn nàng, hắn kinh ngạc nhìn nam tử kia.
Khốn kiếp, quá đúng dịp.
Hồng Thiên Bộ!
Lăng Hàn không ngờ mình lại gặp Hồng Thiên Bộ tại nơi này.
Từ khi gặp nhau trong Kim Nguyên Thánh Địa, Hồng Thiên Bộ biến mất hoàn toàn, cũng không còn chút tin tức.
Về sau cho dù mở di tích nào, thậm chí là Cửu Dương Thánh Địa mở sơn môn cũng không thấy Hồng Thiên Bộ xuất hiện, làm cho Lăng Hàn tin rằng gia hỏa này chết ở tinh cầu nào đó.
Dù sao trên thế gian có quá nhiều thiên tài vẫn lạc nửa đường, cũng không chỉ một mình Hồng Thiên Bộ như thế.
Nhưng bây giờ, Hồng Thiên Bộ lại xuất hiện.
Đương nhiên Hồng Thiên Bộ cũng nhìn thấy Lăng Hàn, tròng mắt của hắn co rút, trong mắt tỏa ra sát ý nồng đậm.
Với hắn mà nói, hắn có lý do oán hận Lăng Hàn.
Nhưng nữ tử bên cạnh hắn nổi giận, nàng là tồn tại bực nào, lời nàng nói như thánh chỉ, Lăng Hàn lại dám xem như gió bên tai, hơn nữa, hắn còn không nhìn dung mạo tuyệt sắc của nàng một chút, lại còn nhìn chằm chằm vào Hồng Thiên Bộ nhìn, ngươi có bị mù hay không?
- Lớn mật!
Nàng quát lớn.
Hồng Thiên Bộ lại cười một tiếng, nói:
- Hải Lan, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này chính là Lăng Hàn.
- Ngươi chính là Lăng Hàn?
Nữ tử kia lộ ra vẻ cao ngạo, nàng khoanh tay trước ngực, dáng vẻ rất khinh thường, nói:
- Dân đen cấp thấp, dám đối đầu với Thiên Bộ, còn không quỳ xuống cho ta!
Ha ha, đúng là kiêu ngạo thật lớn.
Lăng Hàn nhìn về phía Hồng Thiên Bộ, cười nói:
- Nữ nhân này có mao bệnh sao?
- Muốn chết!
Nữ tử quát lên một tiếng.
Xèo, xèo, hai bóng người xuất hiện và lao về phía Lăng Hàn.
Hả?
Lăng Hàn kinh ngạc, hai người này vốn bị vây ở bên ngoài, sau khi nữ tử quát lên mới lao tới tấn công.
Kỳ quái, sau khi tiến vào nơi này, mỗi người đều bị chia rẽ, nhưng nữ tử này còn có hai tùy tùng, thậm chí nàng còn sớm quen biết với Hồng Thiên Bộ, vì cái gì bọn họ có thể gặp nhau?
Là vận khí tốt đến mức nghịch thiên hay có thủ đoạn khác?
Thời điểm hắn suy nghĩ, hai người kia đã lao tới.
Bọn họ đều là nam tử khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt cứng đờ như gỗ, nhưng tu vi lại là Sinh Đan sơ kỳ, bọn họ xuất chưởng sinh ra dị tượng long hổ, ký hiệu lưu chuyển, khủng bố vô biên.
Lăng Hàn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai trốn tránh, hắn vô cùng kinh ngạc, nữ tử kia rõ ràng chỉ là Chú Đỉnh, dựa vào cái gì có thể sai khiến hai tên Sinh Đan cảnh?
Chuyện này nói rõ vấn đề, thế lực sau lưng nữ tử kia rất mạnh.
- Hồng Thiên Bộ, ta nhớ trước kia ngươi không cần nữ tử ra mặt.
Lăng Hàn cười nói, hắn vừa tránh né vừa trào phúng.
Nhưng Hồng Thiên Bộ lại không nghe hắn châm chọc, thản nhiên nói:
- Ngươi tìm không thấy quý nữ giống như Hải Lan, đó là ngươi không có bản lãnh, mà ta có vận khí tốt hơn ngươi.
Lời này làm nội tâm nữ tử vui vẻ, nàng mỉm cười ngọt ngào với Hồng Thiên Bộ.
Khốn khiếp, làm tiểu bạch kiểm còn cao điệu và hùng hồn như thế?
Tâm thần Lăng Hàn rung động, với tính khí cao ngạo của Hồng Thiên Bộ, hắn cần tận lực lấy lòng nữ tử tầm thường hay sao?
Dường như nhìn ra điểm khó hiểu của Lăng Hàn, Hồng Thiên Bộ mỉm cười, nói:
- Quên giới thiệu cho ngươi biết, Hải Lan họ Đế.
Đế Hải Lan.
Lại là người họ Đế?
Trong đầu Lăng Hàn nhớ tới một cái tên, Đế Thích Thiên!
Có chút Tổ Vương chỉ để lại tôn hiệu của mình, ví dụ như A Hàm Phật Tổ, có ai biết họ tên tục danh của hắn hay không? Còn có Bàn Thạch Tổ Vương, hắn là tảng đá thành đạo, có ai biết tên thật của hắn?
Nhưng có một ít Tổ Vương không biết gọi là gì, nhưng dòng họ lại lưu truyền rộng rãi người người đều biết.
Ví dụ như Tứ Phương Đại Đế, hắn họ Thường, hiện tại Thường gia cũng có thực lực đại vô biên, là một trong các thế lực mạnh nhất tinh không.
Còn có Lang tộc Đại Đế, Yêu Hoàng Đế Thích Thiên.
Dám lấy Đế làm họ, trong thiên hạ chỉ có một nhà.
Khó trách Hồng Thiên Bộ cao ngạo như thế cũng bỏ qua ngạo khí, thì ra nữ tử này là người Đế tộc, tất cả đều có thể giải thích thông.
- Ha ha, ngươi ở rể Lang tộc sao?
Lăng Hàn cười nói.
Lời này là lời trào phúng, thử hỏi nam tử trong thiên hạ, có mấy người cam tâm ở rể?
Lòng dạ Hồng Thiên Bộ thâm trầm không gì sánh được, nghe vậy cũng không tức giận, hắn dùng ánh mắt thâm tình nhìn Đế Hải Lan.
Ý tứ rất rõ ràng, hắn không xem trọng gia thế của Đế Hải Lan, chỉ thích nữ nhân này.
Khốn kiếp, thật cay mắt.
Lăng Hàn lắc đầu, Hồng Thiên Bộ thật lợi hại, quả thực diễn thành tiểu bạch kiểm ý trọng tình thâm.
- Hai người các ngươi đều là phế vật, đánh lâu như vậy còn không làm gì được Chú Đỉnh?
Đế Hải Lan quất lớn, hai tên Sinh Đan liên thủ nhưng chậm chạp không thể bắt lấy Lăng Hàn, việc này làm nàng cảm thấy mất mặt.
- Không cần gấp gáp.
Hồng Thiên Bộ lại an ủi:
- Lăng Hàn thật không đơn giản, Chỉ Xích Thiên Nhai chính là tuyệt học thượng cổ, có thể giúp võ giả phát huy tốc độ vượt qua cảnh giới. Nhưng Chỉ Xích Thiên Nhai tạo thành gánh nặng thân thể rất lớn, cũng tiêu hao bí lực kinh người, cho nên, hắn không thể bền bỉ.
Phán đoán như vậy rất hợp lẽ thường, cũng có thể nhìn ra Hồng Thiên Bộ cay độc, tuyệt đối không phải người mới hai mươi tuổi.
Đế Hải Lan gật đầu, nàng rất say mê thần thái tự tin nắm giữ tất cả trong tay của Hồng Thiên Bộ, thu hồi kiêu ngạo của Đế tộc, nguyện ý làm tiểu nữ nhân.
Nhưng Lăng Hàn cũng không phù hợp lẽ thường.
Hắn tu hành Phàm cảnh đến mức hoàn mỹ, thể phách mạnh mẽ còn không kém gì người chuyên tu thân thể như Ngô Khởi Nguyên, bí lực hắn dự trữ nhiều vô tận, đủ để sánh ngang với Giáo Chủ, muốn chờ hắn không chịu nổi gánh nặng của Chỉ Xích Thiên Nhai?
Ha ha, đối phương sẽ chờ thời gian rất dài.
Lăng Hàn muốn phản kích, bị động chịu đòn không phải phong cách của hắn.
Đánh lâu không thể làm gì Lăng Hàn, ngay cả Hồng Thiên Bộ cũng biến sắc.
Mặc dù hắn không luyện thành Chỉ Xích Thiên Nhai, nhưng môn bí thuật này là hắn chiếm được đầu tiên, hắn vẫn hiểu rõ một ít, biết muốn vận chuyển môn thân pháp này cần yêu cầu rất cao, tiêu hao cũng rất lớn.
Cho nên, Lăng Hàn đến bây giờ vẫn có thể vận dụng Chỉ Xích Thiên Nhai, hắn cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu.
Lăng Hàn đột nhiên xuất ra một chưởng, tư, điện mang tỏa sáng, một đạo lôi đình đánh thẳng vào tên Sinh Đan cảnh.
Hai tên Sinh Đan một người có mái tóc dài, người tóc ngắn, người bị Lăng Hàn oanh kích chính là tên tóc ngắn.
Ba!
Nam tử tóc ngắn không ngờ Lăng Hàn có thể phản kích, bởi vậy hắn không thể tránh thoát, chỉ miễn cưỡng đưa tay ngăn cản ở trước ngực.
Điện mang biến mất, cánh tay nam tử tóc ngắn cháy đen.
Đáng tiếc, vẫn không thể giải quyết.
Lăng Hàn thở dài, dù sao đối thủ chính là Sinh Đan sơ kỳ, Đế thuật của hắn chỉ miễn cưỡng đạt tới cấp độ này, mà chiến lực tương đương, có ai có thể dùng một chiêu giải quyết đối thủ?
Nếu hắn tiến thêm một bước, đạt tới Bát đỉnh thì sao?
Bộ này đầu truyện bth mà về sau lại hay,nói chung khá nhiều bất ngờ,cốt truyện về sau khó đoán. Bộ truyện tui thích nhất hiện nay và sau này chưa chắc có bộ vượt đc.