Lăng Hàn có thể làm bị thương Ngô Hạo Dương, Ngô Hạo Dương cũng có thể làm bị thương hắn, ai dám liều ăn lấy công kích ngồi xuống?
Bọn hắn công kích càng ngày càng lăng lệ, mắt thấy trong đồng hồ chỉ còn có ba hạt cát.
- Lăn đi!
Ngô Hạo Dương nổi giận gầm lên một tiếng, đấm ra một quyền, nhấc lên năng lượng cuồng bạo vô biên, có từng sợi Hỗn Độn Khí rủ xuống, hắn thôi phát chiến lực đến cực hạn.
- Ngươi mới cút cho ta!
Lăng Hàn cũng đánh ra một quyền, Cửu Hóa Thiên Kinh cùng Ngũ Hành Lôi Thuật chung một chỗ bộc phát, hắn cũng liều mạng rồi.
Bành!
Thân hình hai người đồng thời run lên, nhao nhao bị đánh bay ra ngoài.
Còn có hai hạt cát, nhưng hai người còn ở trạng thái bay ngược.
Chẳng lẽ, hai thiên tài trác tuyệt kia đều bị đào thải sao? Vậy thì thật sự là buồn cười.
Người ngoại giới đều thầm nghĩ, nhưng nhìn tình huống, hai người Lăng, Ngô chưa hẳn có thể ở trước khi hạt cát cuối cùng rơi xuống giết trở lại, hơn nữa, coi như bọn hắn có thể kịp thời trở lại, nhưng nhìn sức chiến đấu của bọn họ tiếp cận như thế, hẳn vẫn là kiềm chế lẫn nhau, ai cũng chiếm không được thượng phong.
Kia vẫn là một cục diện bế tắc, dù ai cũng không cách nào thắng được, chung một chỗ bị đào thải a.
Ai bảo bọn hắn nhất định phải cùng chết làm chi?
Hưu, hưu, hai người Lăng Hàn đã hóa giải lui thế, nhao nhao cuốn ngược, giết tới cái ghế cuối cùng.
- Đó là của ta!
Ngô Hạo Dương quát.
- Nghĩ hay lắm!
Lăng Hàn thì cười lạnh, tốc độ hoàn toàn bạo phát ra.
Một hạt cát cuối cùng rơi xuống, tranh tài hôm nay kết thúc, người không có cướp được vị trí toàn bộ bị đá ra khỏi cục.
Là ai đây?
Tất cả mọi người mở to hai mắt, chỉ thấy quang ảnh lóe lên, trước mặt bọn hắn đã thêm một người.
Ngô Hạo Dương.
Hay Lăng Hàn?
Không có đạo quang ảnh thứ hai chớp động, đưa ra người thứ hai.
Chẳng lẽ?
Bọn hắn nhao nhao nhìn về phía hình chiếu của Thiên Tôn Bảo Khí, chỉ thấy trên một cái ghế cuối cùng, không phải Lăng Hàn đang ngồi sao?
Chỉ là Lăng Hàn hiển nhiên cũng quá sức, chỉ có một tia của cái mông đụng ghế, tư thế ngồi thật sự là vô cùng khó coi.
Nhưng mặc kệ khó coi cỡ nào, hắn lưu lại, thu được tư cách tiếp tục tranh tài, mà Ngô Hạo Dương thì bị vô tình đào thải.
- A!
Ngô Hạo Dương gầm thét, hai mắt phun ra lửa, hắn quá không cam lòng, rõ ràng dùng thực lực của hắn hẳn có thể quét ngang hết thảy chuẩn Thiên Tôn, nhưng bây giờ lại bị sớm đào thải ra khỏi cục, để hắn tại sao có thể tiếp nhận?
- Lăng Hàn!
Hắn gầm thét.
Hưu hưu hưu, năm người Lăng Hàn cũng ra Thiên Tôn Bảo Khí, bọn hắn là người thắng, ngày mai còn có thể tiếp tục tranh tài.
Ngô Hạo Dương không nói hai lời, lập tức giết tới, cùng Lăng Hàn tái chiến.
- Dừng tay!
Nhất Bộ Thiên Tôn ở đây trách mắng, đưa tay bắt tới hắn.
- Bằng ngươi cũng xứng quản ta?
Ngô Hạo Dương vô cùng cuồng ngạo, hắn căn bản không cho vị Thiên Tôn kia một chút mặt mũi, thân hóa sí quang, chư lực bất xâm, chỉ nhìn chằm chằm Lăng Hàn xuất thủ.
Tên Thiên Tôn kia bị chọc giận gần chết, nhưng hắn chỉ là Nhất Bộ Thiên Tôn, có thể làm gì được Ngô Hạo Dương hiện tại, giống như những người khác, hắn xuất thủ tất cả đều làm công vô dụng, căn bản không đụng tới Ngô Hạo Dương một sợi tóc.
- Ngô Hạo Dương, ngươi thật quá mức!
Tên Thiên Tôn này trầm giọng quát, đồng thời cũng cảm giác thật mất mặt, mình đường đường là Thiên Tôn a.
- Quá mức?
Động tác của Ngô Hạo Dương chậm lại.
- Tốt, ta trước thu thập ngươi, nhìn còn có ai dám ngăn ta!
Hắn không còn công kích Lăng Hàn, mà đánh tới tên Thiên Tôn kia.
Mọi người không ai không nhe răng, ngươi cũng quá cuồng đi, ngay cả Thiên Tôn cũng dám ra tay?
- Làm càn!
Tên Thiên Tôn kia cuối cùng cũng nổi giận, hắn đưa tay chiêu một cái, Thiên Tôn Bảo Khí lập tức rơi vào trong tay của hắn, chính là một chiếc gương cổ, hắn quát khẽ, nhắm cổ kính vào Ngô Hạo Dương, một vệt ánh sáng bắn ra.
- Ngô!
Ngô Hạo Dương khinh thường, căn bản không tránh không né, lại bị tia sáng kia đánh trúng, thân hình lập tức rơi xuống, dưới chân lảo đảo.
Nhất Bộ Thiên Tôn không gây thương tổn được hắn, nhưng không có nghĩa là Thiên Tôn Bảo Khí cũng như thế.
Tên Thiên Tôn kia thừa thắng truy kích, một cái bước xa liền đi tới trước người Ngô Hạo Dương, vung cổ kính, bành, âm thanh trầm đục truyền đến, Ngô Hạo Dương cũng bị một kích này vỗ trúng, trực tiếp úp sấp trên mặt đất.
Nơi này áp chế tu vi, kỳ thật Nhất Bộ Thiên Tôn không khác gì chuẩn Thiên Tôn, nhiều nhất chính là có thể một mực vận chuyển Thiên Tôn Bảo thuật, trường kỳ chiến đấu nhất định có thể thắng hết thảy chuẩn Thiên Tôn.
Ngô Hạo Dương vốn có thể không sợ, nhưng ai bảo hắn ngông cuồng, kết quả bị Thiên Tôn Bảo Khí oanh trúng, đưa đến trong nháy mắt thảm bại.
- Ngày mai tiếp tục tranh tài.
Tên Thiên Tôn kia nói.
Tất cả mọi người nhìn về phía Ngô Hạo Dương, may mắn gia hỏa này bị đập choáng, nếu không hiện tại khẳng định phải gọi lật trời.
Tất cả mọi người tản đi, bọn người Lăng Hàn phải điều chỉnh một chút, ứng đối chiến đấu ngày thứ hai.
Trở lại động phủ của mình, bọn người Vũ Hoàng nhao nhao tới.
- Tốt lắm, đào thải được họ Ngô rồi.
Đại Hắc Cẩu cực kỳ hưng phấn.
- Tên kia quá phách lối, không nghĩ tới tiểu Hàn tử của chúng ta cũng không yếu, lại có thể làm bị thương thân thể của hắn!
- Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Duyên Sinh Thiên Tôn cười gật đầu.
Nếu như không có Lăng Hàn, như vậy Ngô Hạo Dương tuyệt đối là vô địch, nhưng mà, Lăng Hàn lại có thể khắc chế hắn. Trái lại, mặc dù khí lực của Lăng Hàn như Tiên Kim, nhưng ở trước mặt chiến lực Thiên Tôn cấp lại không phải vô địch, chỉ cần đám người Đồ Thạch liên thủ, tin tưởng Lăng Hàn không địch nổi khả năng rất lớn.
Tin tưởng Ngô Hạo Dương sẽ cực kỳ phiền muộn, tại sao lão thiên gia lại để Lăng Hàn xuất hiện chứ?
- Lần này, tiểu Hàn tử hẳn là có thể nắm vững thắng lợi.
Đại Hắc Cẩu cười nói, sau đó giật giây nói.
- Tiểu Hàn tử, ngươi có phải nên học Ngô Hạo Dương, ngày mai đánh bay bốn người còn lại, như vậy liền có thể độc chiếm Thất Sát Thất Bạo đan.
Duyên Sinh Thiên Tôn lập tức lắc đầu:
- Lăng Hàn cũng không phải Ngô Hạo Dương, hắn chỉ là thân thể như Tiên Kim, không phải vô địch, nếu như lộ ra ý nghĩ như vậy, vậy khẳng định sẽ bị nhằm vào, ở dưới tứ đại cường giả liên thủ, khả năng bị thua rất lớn.
Đồ Thạch, Thích Trường Quân, Chu Nghiên, Thiết Băng Hà, cái nào không phải có thiên tài thể lãnh tụ một thời đại, một đối một Lăng Hàn có thể không sợ, nhưng một đối hai liền miễn cưỡng, một đối ba hẳn là không có sức hoàn thủ.
Bộ này đầu truyện bth mà về sau lại hay,nói chung khá nhiều bất ngờ,cốt truyện về sau khó đoán. Bộ truyện tui thích nhất hiện nay và sau này chưa chắc có bộ vượt đc.