THẦN ĐẠO ĐAN TÔN

- Sát!

Dương Hiên thầm mắng một tiếng, cũng hận Lăng Hàn lên, rõ ràng là tiểu tử kia xông họa, tại sao liên lụy hắn vào? Tuy trước đó hắn và Tây Thành đại chiến, nhưng hai người chỉ kiềm chế lẫn nhau, đến cảnh giới như bọn họ, ai không tu luyện trăm vạn năm, ai cũng trân quý cái mạng nhỏ của mình không gì sánh được.

Cũng không chờ hắn ai oán bao lâu, Tây Thành đã giết lại, hai mắt phun hỏa.

Đường đường cường giả Nhật Nguyệt Cảnh bị một tiểu bối Sơn Hà Cảnh ở trước mặt mọi người quất bạt tai, hắn không phát điên mới lạ.

Lăng Hàn ở trên trời dạo qua một vòng, lúc này mới nghênh ngang mà đi.

- Người nọ thực sự là không biết xấu hổ!

Thủy Nhạn Ngọc chỉ Dương Hiên nói, có vẻ càng tức giận.

Phải biết bọn họ hảo tâm trợ giúp Dương gia giết tặc, nhưng Dương gia lại bỏ mặc cường giả hải tặc đi công kích Lăng Hàn, điều này làm cho nàng cảm thấy trái tim băng giá.

- Ha hả, thói quen mà thôi.

Lăng Hàn lại lơ đểnh, phần lớn người đều chỉ biết tự quét tuyết trước cửa, sao có thể trông cậy vào một người xa lạ liều mạng vì mình. Hơn nữa, điểm xuất phát của hắn cũng không phải vì trợ giúp Dương gia, mà chỉ vì giết hải tặc mà đến.

Thủy Nhạn Ngọc lại tức giận, trước đó nàng một mực sống ở Hoàng Đô, nói đến tâm cảnh từng trải kỳ thực hoàn toàn kém xa Lăng Hàn.

Một lát sau, nàng đột nhiên bu lại nói:

- Nhắm mắt lại.

- Để làm chi?

Lăng Hàn quay đầu nhìn nàng.

- Bảo ngươi nhắm lại thì nhắm lại đi!

Thủy Nhạn Ngọc sẵng giọng.

- Ngươi không sợ ta lái phi toa lung tung, va chạm vào núi đá sao?

Lăng Hàn cười nói.

- Đến cùng ngươi có nhắm hay không?

- Được, thê tử nói nhắm, ta liền nhắm!

Lăng Hàn nhắm hai mắt lại, hắn lập tức cảm giác trước mắt có một bóng đen đè ép lại, tiếp đó một đôi môi ôn nhuận mềm mại hôn lên.

Ngô?

Lăng Hàn kinh ngạc, Thủy Nhạn Ngọc cư nhiên chủ động đưa lên môi thơm?

Tuy Thủy Nhạn Ngọc phong tình vạn chủng, trời sinh quyến rũ, nhưng tính cách của nàng có chút băng lãnh, dù bị Lăng Hàn ôm ôm hôn hôn, sờ sờ lâu thành quen, nhưng vẫn bị động thừa nhận, lần này cư nhiên chủ động dâng nụ hôn... cổ quái!

Hắn lập tức mở mắt, chỉ thấy Thủy Nhạn Ngọc nhắm hai mắt, khuôn mặt đã hồng thành quả táo, động tác vụng về mà hôn mình.

Nàng rõ ràng động tình, mũi hé động, gáy ngọc hiện lên màu hồng, kéo dài đến ngực, chỉ tiếc bị quần áo bao vây, nhìn không thấy xuân sắc dư thừa.

- Thê tử, ngươi rốt cục quyết định muốn cùng ta sinh Hầu Tử?

Lăng Hàn rất sát phong tình nói.

Thủy Nhạn Ngọc cho hắn một cái liếc mắt, nàng là bởi vì hồi tưởng lại tình cảnh lúc trước Lăng Hàn quất Tây Thành một bạt tai, trong lòng kích động, có Sơn Hà Cảnh nào có thể quất cường giả Nhật Nguyệt Cảnh một bạt tai?

Chỉ suy nghĩ một chút, liền để nàng kích động đến toàn thân như nhũn ra, có một loại tình cảm xa lạ muốn từ trong cơ thể phun trào, để cho nàng muốn ôm lấy Lăng Hàn thật chặc, để nam tử này chinh phục.

Nhưng người kia nói không phải là phải phá hư bầu không khí sao?

- Thê tử, ngươi hôn không được, ta đến dạy ngươi.

Lăng Hàn một tay ôm lấy Thủy Nhạn Ngọc, thăm dò hôn lên.

- Ngô!

Thủy Nhạn Ngọc lập tức phát sinh tiếng rên rỉ, hai tay chống ở trước ngực Lăng Hàn, muốn đẩy lưu manh này ra, nhưng đẩy đẩy, tay nàng liền mất đi khí lực, tiếp đó như linh xà quấn lấy cái cổ của Lăng Hàn, biến thành nhiệt tình lên.

Người đàn ông này có thể để cho nàng bốc cháy a.

- Đồ lưu manh!

Nàng lầm bầm nói,

- Ta hận ngươi!

- Tại sao hận ta?

Lăng Hàn cắn vành tai của nàng, hai bàn tay đều đã cầm một ngọn núi, chơi đến bất diệc nhạc hồ.

- Ta hận ngươi, để ta luôn nghĩ tới một người, làm sao cũng không thể quên được!

Thủy Nhạn Ngọc hung hăng cắn vai của Lăng Hàn một cái, chỉ là da của Lăng Hàn quá dầy, tính dai mười phần, cũng không phải nàng có thể cắn được.

Trong lòng Lăng Hàn rung động, vưu vật này đang biểu đạt chân tình với mình sao? Hắn nâng khuôn mặt của Thủy Nhạn Ngọc, nghiêm mặt nói:

- Ta sẽ đối tốt với ngươi, cả cuộc đời!

- Hừ, ngươi còn có hai hồng nhan tri kỷ a!

Thủy Nhạn Ngọc có chút ghen nói.

- Ha hả.

Lăng Hàn chột dạ cười, thê tử tổng cộng chỉ có ba cái, nhưng hồng nhan tri kỷ là gần hai bàn tay nha.

Hắn không nói chuyện này nữa:

- Chúng ta đổi tư thế, lại đi giết vài hải tặc.

Thủy Nhạn Ngọc trố mắt, cái đồ lưu manh này, cư nhiên ở trước mặt mình nói loại từ hạ lưu như "tư thế"? Xong đời, sau đó thật bị người kia thu vào tay, nàng có thể cũng biến thành như vậy hay không.

Hai người ngồi Xuyên Vân Toa, càn quét ở trên Tinh Thần Hải, gặp phải nhóm nhỏ hải tặc liền trực tiếp xuất thủ tiêu diệt, gặp phải có Nhật Nguyệt Cảnh trấn giữ liền chạy, qua lại tiêu sái, để đám hải tặc thống hận không ngớt.

Mười mấy ngày kế tiếp, số lượng hải tặc chết ở trong tay hai người đã phá trăm.

Mà ở trong chiến đấu, Thủy Nhạn Ngọc rốt cục đột phá đến trung cực vị!

Này nếu truyền lại Xích Thiên Học Viện mà nói, tuyệt đối sẽ oanh động nhất phương.

Đừng nhìn tốc độ này chậm hơn Lăng Hàn rất nhiều, nhưng nàng chỉ tốn vài chục năm liền bước vào một tiểu cảnh giới, kỳ thực cực kỳ kinh người.

Dĩ nhiên, đây là bởi vì nàng chiếm được mấy khối Sơn Hà Thạch, rất nhanh hoàn thành tích lũy tu vi, hơn nữa Lăng Hàn lại không ngừng cho nàng Khí Thiên Đan, trong thời gian cực ngắn trợ giúp nàng đạt tới tiểu cực vị đỉnh phong.

Trải qua huyết chiến, còn có ngộ tính của nàng cũng không thấp, rốt cục hoàn thành vượt qua một bước trọng yếu.

Chờ Thủy Nhạn Ngọc vượt qua Thiên Kiếp, Lăng Hàn quyết định trở về.

Bọn họ đã giết đầy đủ hải tặc, hơn nữa bị du kích chiến của bọn họ dọa sợ, hiện tại hải tặc xuất động nhất định có một cường giả Nhật Nguyệt Cảnh tọa trấn, để Lăng Hàn không dám lỗ mãng, dù sao Sơn Hà Cảnh và Nhật Nguyệt Cảnh chênh lệch quá xa, sơ sẩy là có thể bị miểu sát.

Cái gì Hắc Tháp, Xuyên Vân Toa đều vô dụng, như trước đó một kiếm của Tây Thành vừa vặn đâm vào Thái Sơ Thạch, nhưng này đâu thể nào phát sinh nhiều lần?

Thủy Nhạn Ngọc không phải là Lăng Hàn, không có thể phách biến thái như hắn, lúc độ Thiên Kiếp có chút gian nan, mặc dù thành công độ qua, nhưng trên người nhiều hơn rất nhiều vết thương, dáng dấp cực thảm.

Đây là Lăng Hàn đã lấy Thái Sơ Thạch cho nàng dùng, bằng không còn thảm hại hơn một ít.

Nhưng chỗ tốt cũng càng nhiều.

Sơn Hà Cảnh trung cực vị có 20 vạn năm thọ nguyên, này ý nghĩa nàng chí ít ở trước năm 6 vạn tuổi sẽ không xuất hiện dấu hiệu già yếu, vẫn ở vào giai đoạn chừng hai mươi tuổi.

Đối với một mỹ nữ mà nói, này là giá trị lớn nhất khi tu luyện, chí ít cũng là một trong.

---------------

Bình luận


C
celine Sirin
26-03-2023

Bộ này đầu truyện bth mà về sau lại hay,nói chung khá nhiều bất ngờ,cốt truyện về sau khó đoán. Bộ truyện tui thích nhất hiện nay và sau này chưa chắc có bộ vượt đc.

V
Vo Mac
26-03-2023

Kiểu main bá từ đầu ntn nghe phê vl

H
Huan Nguyen
26-03-2023

Thuật luyện đan thì Tiêu Viêm gọi bằng cụ

Q
Quy bello
26-03-2023

Đọc Thần đạo đế tôn đi em

L
Lê Mệt Văn
26-03-2023

Nghe bộ này đầu thì hay kết ảo macanada lắm có cả súng

H
hello hello
26-03-2023

Truyện này giống độc tôn tam giới

1
13 6
26-03-2023

nghe nhiều điểm như lấy cảm hứng từ già thiên nhỉ

L
Lâm Nhật Minh
26-03-2023

Truyện hay bựa có tính hài hước cao, hài nhất từ lúc có đại hắc cẩu rồi thêm con thằng lằn

R
Remix Buồn
26-03-2023

mình đọc đến 2405 rồi

A
Anh Chung
26-03-2023

Bộ này tuy ảo nhưng tới tập có con hắc cẩu cười vỡ bụng. nói chung không hay nhưng vui hài hước nghe không buồn kết thúc có hậu

M
Mèo Ú
26-03-2023

Ra Bộ Vạn Cổ Thần Đế đi ad converter cx được

H
Hung Van
26-03-2023

Sau gặp lâm nhạc chỉ điểm

G
Giang Lưu trường
26-03-2023

Ok hay

T
Tuấn Kiệt
26-03-2023

Bộ này bao nhiêu chương z ad

T
Thái Sang Nguyễn
26-03-2023

mẹ thu ông dược sư làm dược đồng có phải éo cần lo nguyên liệu luyện đan ko

H
Hoi Nguyen
26-03-2023

mới vào là đoạt xá rồi

M
Mai Nguyen
26-03-2023

Cho xin cái cảnh giới đi ad ơi

L
long nguyen van
26-03-2023

ae có bộ nào tương tự k giới thiệu mjh nghe vs

A
An Dang
26-03-2023

Nghe như kiếm động cửu thiên vãi

T
Tân Minh
26-03-2023

Ôi 5k chương

Truyện đang đọc