Quả nhiên, Tần Liên Nguyệt đối với mỹ vị như vậy hoàn toàn không kềm chế được, lại thêm thật thích tiểu nha đầu như Hổ Nữu, liền thả xuống tư thái, hỏi Hổ Nữu thức ăn, nhưng Hổ Nữu sao sẽ để ý đến nàng, chỉ ăn một mình, làm mọi người không ngừng nuốt nước miếng.
- Được rồi được rồi, nể tình dáng vẻ đáng thương của ngươi, lại cho ngươi ăn một miếng!
Đến cuối cùng, Hổ Nữu mới phân một miếng thịt cho Tần Liên Nguyệt, lấy rau dưa bao vây, đưa vào miệng của Tần Liên Nguyệt.
Nàng vẫn không có ý tốt, muốn cho Tần Liên Nguyệt nghiện luôn.
Tiểu nha đầu rất thù dai nha.
Quả nhiên, đêm đó Tần Liên Nguyệt lăn lộn khó ngủ, không có nếm trải tiên vị thì coi như thôi, nhưng đã ăn qua, lại không được ăn no, làm cho nàng rất dày vò a, bất quá cũng làm cho nàng hết sức tò mò, thịt này đến cùng là thịt gì, rau dưa kia trồng ra sao, tại sao ngon như vậy.
Ngày thứ hai, Tần Liên Nguyệt liền nhìn chằm chằm Lăng Hàn, lĩnh giáo hắn lai lịch của thịt thú và rau dưa.
Lăng Hàn phiền muộn không thôi, nói:
- Này không phải thịt thú, mà là thịt người, rau đương nhiên là dùng người làm phân trồng ra!
Hắn nói rất uy nghiêm đáng sợ, làm da mặt của Tần Liên Nguyệt co giật, bại lui mà đi, để Hổ Nữu ôm bụng cười to, chỉ cảm thấy cuối cùng báo được đại thù.
Tần Liên Nguyệt đương nhiên sẽ không tin tưởng, nàng chưa từng ăn thịt người, nhưng thân là võ giả, há có thể chưa thấy thịt người, không phải dáng dấp như vậy. nàng có thể kết luận, thịt thú ngày hôm qua là Mỹ Hương Lộc, nàng ăn qua rất nhiều lần, nhưng không có lần nào ngon như ngày hôm qua.
Nàng rất lo lắng, sau khi ăn thịt ngày hôm qua, sau này còn có khẩu vị ăn thứ khác sao?
Năm người Cừu Tử Phi đều rất để bụng với Tần Liên Nguyệt, quay chung quanh nàng lấy lòng.
Cô gái này không chỉ dung mạo đẹp như tiên, hơn nữa thân phận còn không bình thường, chính là tiểu đồ đệ của Hắc Dao Cốc Cốc chủ, nếu có thể cưới nàng, vậy địa vị sẽ tăng lên một đoạn dài, ngay cả gia tộc ở sau lưng cũng có thể nước lên thì thuyền lên.
Ở võ đạo giới, Linh Anh Cảnh, Hoá Thần Cảnh, Thiên Nhân Cảnh, mỗi một cảnh giới khác biệt, này đều như lạch trời, đẳng cấp sâm nghiêm. Năm người bọn họ đều chỉ có bối cảnh Hoá Thần Cảnh, tự nhiên muốn trèo cao đệ tử đích truyền của Hắc Dao Cốc rồi.
Huống chi, chỉ hướng về dung mạo của Tần Liên Nguyệt cũng đủ.
Nhưng Tần Liên Nguyệt há có thể để ý tới bọn họ, nàng khách khí, cũng chỉ là nể mặt Tàn Dạ, bằng không sẽ phản ứng loại người sợ chết kia? Nàng ngoại trừ luyện võ, thích nhất chính là tìm kiếm các món ăn ngon, tự nhiên nhớ mãi không quên đồ ăn của Hổ Nữu, lại tìm tới Chư Toàn Nhi.
Ở nàng nghĩ đến, những đồ ăn này khẳng định không phải tiểu nha đầu tự mình chuẩn bị, như vậy đại nhân bên người nàng chỉ có Lăng Hàn và Chư Toàn Nhi. Nhưng Lăng Hàn đã doạ nàng chạy, nàng đương nhiên sẽ không đi tìm phiền phức, không thể làm gì khác hơn là tìm Chư Toàn Nhi.
Không biết hai nữ nói cái gì, đều cười duyên, rất nhanh liền trở nên thân mật không kẽ hở, để Lăng Hàn và Hổ Nữu nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
- Nữ nhân, thực sự là sinh vật kỳ quái.
Lăng Hàn nhún vai một cái.
- Đúng!
Hổ Nữu vừa gặm đồ ăn, vừa lộ ra vẻ khổ não.
- Vậy Nữu thật thê thảm! Nếu như lớn rồi, sẽ trở thành nữ nhân quái lạ như vậy, nhưng không lớn, làm sao gả cho Lăng Hàn!
Lăng Hàn cười ha ha, xoa đầu của Hổ Nữu nói:
- Vậy Hổ Nữu không cần lớn, như vậy cũng rất đẹp rồi.
Trong lòng hắn vẫn có một vướng mắc, theo Hổ Nữu trưởng thành, linh căn trong đan điền nàng có thể thay thế nàng hay không, tồn tại đáng sợ như vậy, chỉ một ánh mắt cũng đủ để chém giết thần thức Thiên Nhân Cảnh của hắn, Hổ Nữu căn bản không thể đối kháng.
- Không muốn không muốn, Nữu phải gả cho Lăng Hàn! Lăng Hàn là của Nữu!
Hổ Nữu chen vào trong lồng ngực của Lăng Hàn, dùng sức ôm hắn.
- A, sắp bị ngươi ghìm chết rồi!
Lăng Hàn kêu quái dị nói.
- Hì hì.
Hổ Nữu cười to.
- Các ngươi còn rất sung sướng nha?
Tiếng cười lạnh vang lên, chỉ thấy một chiếc xe ngựa từ giữa bầu trời bay tới, đứng ở trước bọn họ, thùng xe dài năm trượng, cao ba trượng như một pháo đài di động, bốn mỹ phụ quần áo bại lộ đang ngồi ở vị trí phu xe.
Phong Nguyệt Tông, Hồ Khánh Phương!
Hắn lại tới nữa rồi.
Chỉ là mọi người vẫn chưa quát hỏi, lại nghe trong buồng xe truyền ra tiếng kêu cao vút, như từng làn sóng. Đây là một phụ nữ rên rỉ, có thể nói cuồng loạn, xe ngựa xuất hiện tần suất chấn động cực cao.
Người từng trải tự nhiên vừa nghe liền biết là chuyện gì xảy ra, nhất thời trừng mắt, làm loại chuyện đó cũng lộ liễu như vậy?
Lăng Hàn che hai lỗ tai của Hổ Nữu, lộ ra vẻ không vui nói:
Tàn Dạ!
- Vâng!
Tàn Dạ lập tức đáp ứng một tiếng, thân hình đập ra, múa đao chém tới.
Vèo, chín đạo đao khí vung ra, cùng trường đao hóa thành mười dải lụa, gọt về phía xe ngựa.
- Lớn mật!
Bốn mỹ phụ dồn dập nhảy ra, nghênh về phía Tàn Dạ, oành oành oành oành… trong đối kháng kịch liệt, bốn mỹ phụ dồn dập bại lui, nhưng đòn đánh của Tàn Dạ cũng bị hóa giải.
- A…
Trong buồng xe truyền đến một tiếng rên rỉ thật dài, xe ngựa rung động kịch liệt lập tức ngừng lại, chỉ nghe một cô gái nói:
- Công phu của Thiếu Tông chủ càng ngày càng tốt, ta suýt chút nữa bị Thiếu Tông chủ làm chết rồi!
- Ha ha ha ha!
Trong xe ngựa truyền đến nụ cười đắc ý của Hồ Khánh Phương, nam nhân thích nhất là nghe được nữ nhân khích lệ mình có bản lĩnh.
Cửa buồng xe mở rộng, đi ra ba nam nữ... lại còn là nhóm ba người? Thật biết chơi, không chỉ xe chấn, còn là ba người!
Nam tự nhiên là Hồ Khánh Phương, hắn ở trần, chỉ mặc một cái tiết khố, trong lồng ngực ôm một cô gái, áo rách quần manh, cảnh xuân lộ khắp. Mà hắn bên cạnh thì còn đứng một cô gái khác, nhìn qua khoảng trên ba mươi, bảo dưỡng không tệ, da dẻ mềm mại trắng như tuyết, ngực căng tròn, mông vểnh cao, vừa căng vừa tròn.
Nàng mặc một chiếc váy rộng rãi, mới nhìn cũng còn tốt, chỉ là gió núi vừa thổi, để góc quần tung bay, bên trong lại trống trơn, đủ khiến người ta che mặt xấu hổ.
- Dương Anh Thi! Dương Anh Vân!
Tần Liên Nguyệt kinh ngạc thốt lên, ánh mắt của nàng nhìn hai nữ tử, lộ ra vẻ kiêng dè mãnh liệt.
- Cẩn thận, đây là hai đà chủ của Phong Nguyệt Tông ở chỗ này, đều là Sinh Hoa Cảnh đỉnh cao!
- Chà chà, hiếm thấy Tần cô nương còn nhận ra tỷ muội chúng ta, thực sự là vinh hạnh!
Mỹ phụ đứng một mình là Dương Anh Vân, một cái khác còn dán ở trong ngực Hồ Khánh Phương là Dương Anh Thi.
- Yêu phụ!
Tần Liên Nguyệt khinh thường nói, trong ánh mắt đều là vẻ xem thường.
Dương Anh Vân cười duyên, mặc cho gió núi thổi mình xuân quang đại tiết:
- Tiểu nha đầu không trải qua nhân sự biết cái gì, nữ nhân phải được nam nhân thoải mái mới có thể xinh đẹp, dáng dấp như vậy... khanh khách, làm lên mới sẽ thuận tiện nha!
- Hạ lưu!
Tần Liên Nguyệt trách mắng.
Tàn Dạ hét dài một tiếng, giết tới xe ngựa, hắn được mệnh lệnh chính là giết!
---------------
Bộ này đầu truyện bth mà về sau lại hay,nói chung khá nhiều bất ngờ,cốt truyện về sau khó đoán. Bộ truyện tui thích nhất hiện nay và sau này chưa chắc có bộ vượt đc.